《荐士(荐孟郊于郑馀庆也)》拼音译文赏析

  • jiàn
    shì
    jiàn
    mèng
    jiāo
    zhèng
    qìng
  • [
    táng
    ]
    hán
  • zhōu
    shī
    sān
    bǎi
    piān
    xùn
    gào
    céng
    jīng
    shèng
    rén
    shǒu
    lún
    ān
    gǎn
    dào
  • yán
    chū
    hàn
    shí
    shǒu
    gēng
    háo
    dōng
    jiàn
    màn
    pài
    bié
    bǎi
    chuān
    dǎo
  • jiàn
    ān
    néng
    zhě
    zhuō
    luò
    biàn
    fēng
    cāo
    weī
    jìn
    sòng
    xiàng
    diāo
    hào
  • zhōng
    jiān
    shǔ
    bào
    xiè
    jìn
    zuì
    qīng
    ào
    liáng
    chén
    suí
    zhòng
    zuò
    děng
    chán
    zào
  • sōu
    chūn
    zhaī
    huā
    huì
    yán
    沿
    shāng
    piāo
    dào
    guó
    cháo
    shèng
    wén
    zhāng
    áng
    shǐ
    gāo
    dǎo
  • xìng
    wàn
    leì
    kùn
    líng
    bào
    hòu
    lái
    xiāng
    shēng
    zhēn
    kǔn
    ào
  • yǒu
    qióng
    zhě
    mèng
    jiāo
    shòu
    cái
    shí
    xióng
    ào
    míng
    guān
    dòng
    jīn
    xiàng
    wài
    zhú
    yōu
    hǎo
  • héng
    kōng
    pán
    yìng
    tuǒ
    tiē
    pái
    .
    róu
    fèn
    měng
    juàn
    hǎi
    liǎo
  • róng
    huá
    xiào
    tiān
    xiù
    jié
    xiǎng
    bào
    xíng
    shēn
    jiàn
    guī
    gān
    chǐ
    meì
    zào
  • mèng
    fēn
    xié
    zhèng
    móu
    kàn
    liǎo
    .
    yǎo
    rán
    cuì
    ér
    qīng
    zhèn
    zào
  • suān
    hán
    yáng
    weì
    shí
    mào
    yíng
    gān
    zhǐ
    xīn
    jiǔ
    suǒ
    mào
  • liú
    zhī
    zhě
    shuí
    zhǐ
    zhù
    jìng
    cháo
    ào
    shèng
    huáng
    suǒ
    máo
    shì
    dēng
    zào
  • miào
    táng
    yǒu
    xián
    xiāng
    jūn
    tāo
    kuàng
    chéng
    guī
    zhāng
    èr
    gōng
    dié
    juē
    dào
  • qīng
    míng
    sòng
    chuī
    qiáng
    jiàn
    shè
    gǎo
    weí
    jiǔ
    chéng
    shǐ
    使
    guī
    gào
  • shuāng
    fēng
    jiā
    jiā
    jié
    chuī
    mào
    niàn
    jiāng
    jué
    yān
    gǎn
    zēng
    liàn
  • weī
    shuǐ
    zhōng
    xìng
    shàng
    fán
    zuǒ
    yòu
    .
    hóu
    guó
    zhì
    xiǎo
    miào
    dǐng
    yóu
    gào
  • xìng
    dāng
    mín
    níng
    yǒu
    mào
    yōu
    yōu
    zhī
    rǎo
    rǎo
    fēng
    zhōng
    dào
  • shàng
    yán
    kuì
    weí
    xīn
    dǎo
    líng
    tiān
    shēng
    biàn
    huà
    zài
    zhuó
  • tōng
    feī
    nán
    chǐ
    cáo
    shàn
    shàn
    hòu
    shí
    huǐ
    ào
  • jiù
    zhēn
    dān
    kào
    weī
    shī
    gōng
    qiào
    kǎi
    shén
    suǒ
    láo

原文: 周诗三百篇,雅丽理训诰。曾经圣人手,议论安敢到。
五言出汉时,苏李首更号。东都渐瀰漫,派别百川导。
建安能者七,卓荦变风操。逶迤抵晋宋,气象日凋耗。
中间数鲍谢,比近最清奥。齐梁及陈隋,众作等蝉噪。
搜春摘花卉,沿袭伤剽盗。国朝盛文章,子昂始高蹈。
勃兴得李杜,万类困陵暴。后来相继生,亦各臻阃奥。
有穷者孟郊,受材实雄骜。冥观洞古今,象外逐幽好。
横空盘硬语,妥帖力排奡.敷柔肆纡馀,奋猛卷海潦。
荣华肖天秀,捷疾逾响报。行身践规矩,甘辱耻媚灶。
孟轲分邪正,眸子看了眊.杳然粹而清,可以镇浮躁,
酸寒溧阳尉,五十几何耄。孜孜营甘旨,辛苦久所冒。
俗流知者谁,指注竞嘲傲。圣皇索遗逸,髦士日登造。
庙堂有贤相,爱遇均覆焘。况承归与张,二公迭嗟悼。
青冥送吹嘘,强箭射鲁缟。胡为久无成,使以归期告。
霜风破佳菊,嘉节迫吹帽。念将决焉去,感物增恋嫪。
彼微水中荇,尚烦左右芼.鲁侯国至小,庙鼎犹纳郜。
幸当择珉玉,宁有弃珪瑁。悠悠我之思,扰扰风中纛。
上言愧无路,日夜惟心祷。鹤翎不天生,变化在啄菢。
通波非难图,尺地易可漕。善善不汲汲,后时徒悔懊。
救死具八珍,不如一箪犒。微诗公勿诮,恺悌神所劳。



韩愈简介
唐朝 诗人韩愈的照片

韩愈(768年-824年12月25日),字退之,河南河阳(今河南孟州)人,自称郡望昌黎,世称韩昌黎;晚年任吏部侍郎,又称韩吏部。谥文,世称韩文公。唐代文学家,与柳宗元是当时古文运动的推行者,合称“韩柳”。苏轼称赞他“文起八代之衰,道济天下之溺,忠犯人主之怒,勇夺三军之帅”(八代:东汉、魏、晋、宋、齐、梁、陈、隋)。散文、诗,均有名。著作收录《昌黎先生集》。