《答张彻(愈为四门博士时作张彻愈门下士又愈之从子婿)》拼音译文赏析

  • zhāng
    chè
    weí
    mén
    shì
    shí
    zuò
    zhāng
    chè
    mén
    xià
    shì
    yòu
    zhī
    cóng
    婿
  • [
    táng
    ]
    hán
  • zèng
    zhī
    bào
    ěr
    líng
    shǒu
    shǐ
    shí
    miàn
    yán
    hòu
    fēn
    xíng
  • dào
    mián
    wàn
    yuè
    chuī
    shí
    líng
    jùn
    jiāo
    bīng
    luàn
    suī
    àn
    lián
    mén
    tíng
  • gān
    dǎn
    jiàn
    tāo
    liǎng
    píng
    cuàn
    jiù
    shǐ
    dān
    zhù
    qián
    jīng
  • yuàn
    shǒu
    bǎo
    wén
    táng
    ěr
    jīng
    tíng
    xuān
    chén
    lòu
    shǔ
    mián
    fēng
    líng
  • jié
    yǒu
    ràng
    kàng
    qǐng
    shī
    cán
    dīng
    chū
    weì
    yóu
    dàn
    zhè
    suì
    tōng
    jiàn
    líng
  • sōu
    yǒu
    shì
    shàn
    xīn
    níng
    shí
    liáng
    píng
    shā
    shuǐ
    guāng
    líng
    líng
  • chéng
    zhaī
    yàn
    shěn
    chōu
    qián
    xīng
    yóu
    xún
    jìng
    fǎn
    chuān
    穿
    tīng
  • yuán
    yún
    zhú
    shī
    míng
    míng
    yín
    liǎo
    fān
    píng
    miǎo
    kaī
    míng
  • fáng
    xiè
    qiàn
    sài
    chōng
    chéng
    zhòu
    jiōng
    shì
    róng
    peì
    xiāng
    féng
    yàn
    jūn
    líng
  • gōng
    qiū
    zòng
    liè
    dàn
    chí
    .
    cóng
    shǐ
    fēn
    shǒu
    cháo
    jīng
    tóng
    .
  • shí
    àn
    zhào
    liàn
    yuè
    liú
    tíng
    shì
    zhuàn
    ān
    shǒu
    chuāng
    yíng
  • meí
    huā
    shuǐ
    bié
    gōng
    zhú
    shān
    xǐng
    xǐng
    xuǎn
    dǎi
    tóu
    xiāng
    bīn
    shàng
    cuī
    líng
  • chén
    yòu
    chān
    leì
    hái
    shuāng
    yíng
    luò
    xiū
    gào
    huá
    shān
    qióng
    jué
    xíng
  • yán
    hǎi
    làng
    yǐn
    xiù
    tiān
    xīng
    jià
    huí
    xiá
    jīn
    shén
    suǒ
    xíng
  • quán
    shēn
    tuō
    xiū
    bái
    shí
    jiàn
    zǎn
    gāo
    qīng
    dèng
    xiǎn
    quán
    biāo
    líng
    pīng
  • huǐ
    kuáng
    zhǐ
    chuī
    jiè
    réng
    juān
    míng
    é
    tiǎn
    beì
    liè
    kuì
    fēn
    jīng
  • weī
    chéng
    héng
    cǎo
    suǒ
    cuī
    zhuàng
    .
    dié
    xuě
    zǒu
    shāng
    lǐng
    feī
    háng
    dòng
    tíng
  • xià
    xiǎn
    duò
    jǐng
    shǒu
    guān
    leì
    líng
    huāng
    cān
    liáo
    yōu
    mèng
    gǎn
    xiāng
    líng
  • shǐ
    shī
    cài
    rén
    feì
    huáng
    míng
    diǎn
    zhuì
    簿
    shàng
    qiàng
    qián
    líng
  • lài
    bǎo
    shān
    shuǐ
    zhān
    tīng
    shù
    diāo
    feǐ
    liú
    lóng
    líng
  • yìng
    yuǎn
    jǐn
    chā
    liè
    cháng
    píng
    chóu
    suān
    guài
    huā
    zuì
    hún
    xīn
  • qián
    bāo
    jiàng
    shí
    chè
    yōu
    cuì
    máo
    líng
    shè
    xíng
    bǎi
    yuè
    biàn
    sān
    shí
    .
  • jiàn
    jiē
    qún
    zhèn
    xué
    huì
    míng
    líng
    píng
    gān
    xiè
    míng
    鹿
    mǎn
    cán
    qìng
    píng
  • bào
    liǎn
    feī
    feī
    lián
    .
    liè
    tuō
    beì
    qiú
    guāng
    xiān
    zhào
    xíng
  • chū
    chǒu
    leì
    fāng
    dāng
    dòng
    cháo
    tíng
    qín
    lái
    dàn
    宿
    hán
    tīng

原文: 辱赠不知报,我歌尔其聆。首叙始识面,次言后分形。
道途绵万里,日月垂十龄。浚郊避兵乱,睢岸连门停。
肝胆一古剑,波涛两浮萍。渍墨窜旧史,磨丹注前经。
义苑手秘宝,文堂耳惊霆。暄晨躡露舄,暑夕眠风棂。
结友子让抗,请师我惭丁。初味犹啖蔗,遂通斯建瓴。
搜奇日有富,嗜善心无宁。石梁平侹侹,沙水光泠泠。
乘枯摘野艳,沈细抽潜腥。游寺去陟巘,寻径返穿汀。
缘云竹竦竦,失路麻冥冥。淫潦忽翻野,平芜眇开溟。
防泄堑夜塞,惧冲城昼扃。及去事戎辔,相逢宴军伶。
觥秋纵兀兀,猎旦驰駉駉.从赋始分手,朝京忽同舲.
急时促暗棹,恋月留虚亭。毕事驱传马,安居守窗萤。
梅花灞水别,宫烛骊山醒。省选逮投足,乡宾尚摧翎。
尘祛又一掺,泪眦还双荧。洛邑得休告,华山穷绝陉。
倚岩睨海浪,引袖拂天星。日驾此回辖,金神所司刑。
泉绅拖修白,石剑攒高青。磴藓澾拳跼,梯飚飐伶俜。
悔狂已咋指,垂诫仍镌铭。峨豸忝备列,伏蒲愧分泾。
微诚慕横草,琐力摧撞筳.叠雪走商岭,飞波航洞庭。
下险疑堕井,守官类拘囹。荒餐茹獠蛊,幽梦感湘灵。
刺史肃蓍蔡,吏人沸蝗螟。点缀簿上字,趋跄閤前铃。
赖其饱山水,得以娱瞻听。紫树雕斐亹,碧流滴珑玲。
映波铺远锦,插地列长屏。愁狖酸骨死,怪花醉魂馨。
潜苞绛实坼,幽乳翠毛零。赦行五百里,月变三十蓂.
渐阶群振鹭,入学诲螟蛉。苹甘谢鸣鹿,罍满惭罄瓶。
冏冏抱瑚琏,飞飞联鶺鴒.鱼鬣欲脱背,虬光先照硎。
岂独出丑类,方当动朝廷。勤来得晤语,勿惮宿寒厅。



韩愈简介
唐朝 诗人韩愈的照片

韩愈(768年-824年12月25日),字退之,河南河阳(今河南孟州)人,自称郡望昌黎,世称韩昌黎;晚年任吏部侍郎,又称韩吏部。谥文,世称韩文公。唐代文学家,与柳宗元是当时古文运动的推行者,合称“韩柳”。苏轼称赞他“文起八代之衰,道济天下之溺,忠犯人主之怒,勇夺三军之帅”(八代:东汉、魏、晋、宋、齐、梁、陈、隋)。散文、诗,均有名。著作收录《昌黎先生集》。