《陪杜侍御游湘西两寺独宿有题一首,因献杨常侍》拼音译文赏析

  • peí
    shì
    yóu
    xiāng
    西
    liǎng
    宿
    yǒu
    shǒu
    yīn
    xiàn
    yáng
    cháng
    shì
  • [
    táng
    ]
    hán
  • cháng
    shā
    qiān
    píng
    shèng
    yóu
    zài
    xiǎn
    kuàng
    dāng
    jiāng
    kuò
    chù
    dǒu
    shì
    feǐ
    jiàn
  • shēn
    lín
    gāo
    líng
    lóng
    qīng
    shān
    shàng
    wǎn
    yǎn
    qióng
    tái
    diàn
    殿
    shì
    huàn
    qiě
    yǎn
  • pōu
    zhú
    zǒu
    quán
    yuán
    kaī
    láng
    jià
    guǎng
    广
    shì
    shí
    qiū
    zhī
    cán
    shǔ
    shàng
    weì
    liǎn
  • qún
    xíng
    wàng
    hòu
    xiān
    péng
    jiǎn
    táng
    kōng
    liáng
    huá
    yǒu
    qīng
    diàn
  • jiàn
    shū
    zhǔ
    hāo
    qín
    shuǐ
    guǒ
    líng
    qiàn
    suǒ
    peí
    shǎng
    yún
    tiǎn
  • xìng
    féng
    chē
    guī
    宿
    mén
    yǎn
    shān
    lóu
    heī
    yuè
    huǒ
    càn
    xīng
    diǎn
  • fēng
    xuān
    shān
    huì
    .
    yóu
    zài
    tāo
    chù
    mèng
    chéng
    yǎn
  • jìng
    yuán
    shěn
    yuǎn
    jiǎ
    biǎn
    jiāo
    lán
    zhēng
    jiàng
    guàn
    gòng
    chán
    chǎn
  • shuí
    lìng
    beī
    shēng
    cháng
    zuò
    shǐ
    使
    leì
    yíng
    liǎn
    fān
    feī
    zhǐ
    zhaī
    kùn
    xiá
    diàn
  • ěr
    diāo
    fān
    weí
    chóng
    zhèng
    huà
    leì
    fēn
    shǎn
    xián
    dào
    yōu
    fèng
    shì
    jiǎn
  • shà
    dòng
    fāng
    lóng
    chuān
    xíng
    yǎn
    jīng
    yíng
    chéng
    shào
    xiá
    yóu
    yàn
    qiàn
  • chéng
    kuì
    yān
    liú
    suì
    juē
    rěn
    rǎn
    píng
    shēng
    meǐ
    duō
    gǎn
    róu
    hàn
    pín
    rǎn
  • zhǎn
    zhuàn
    lǐng
    yuán
    míng
    shǔ
    dēng
    qīng

原文: 长沙千里平,胜地犹在险。况当江阔处,斗起势匪渐。
深林高玲珑,青山上琬琰。路穷台殿辟,佛事焕且俨。
剖竹走泉源,开廊架崖广。是时秋之残,暑气尚未敛。
群行忘后先,朋息弃拘检。客堂喜空凉,华榻有清簟。
涧蔬煮蒿芹,水果剥菱芡。伊余夙所慕,陪赏亦云忝。
幸逢车马归,独宿门不掩。山楼黑无月,渔火灿星点。
夜风一何喧,杉桧屡磨飐.犹疑在波涛,怵惕梦成魇。
静思屈原沈,远忆贾谊贬。椒兰争妒忌,绛灌共谗谄。
谁令悲生肠,坐使泪盈脸。翻飞乏羽翼,指摘困瑕玷。
珥貂藩维重,政化类分陕。礼贤道何优,奉己事苦俭。
大厦栋方隆,巨川楫行剡。经营诚少暇,游宴固已歉。
旅程愧淹留,徂岁嗟荏苒。平生每多感,柔翰遇频染。
展转岭猿鸣,曙灯青睒睒。



韩愈简介
唐朝 诗人韩愈的照片

韩愈(768年-824年12月25日),字退之,河南河阳(今河南孟州)人,自称郡望昌黎,世称韩昌黎;晚年任吏部侍郎,又称韩吏部。谥文,世称韩文公。唐代文学家,与柳宗元是当时古文运动的推行者,合称“韩柳”。苏轼称赞他“文起八代之衰,道济天下之溺,忠犯人主之怒,勇夺三军之帅”(八代:东汉、魏、晋、宋、齐、梁、陈、隋)。散文、诗,均有名。著作收录《昌黎先生集》。