《谢自然诗》拼音译文赏析

  • xiè
    rán
    shī
  • [
    táng
    ]
    hán
  • guǒ
    zhōu
    nán
    chōng
    xiàn
    hán
    xiè
    rán
    tóng
    suǒ
    shí
    dàn
    wén
    yǒu
    shén
    xiān
  • qīng
    shēng
    xué
    shù
    nǎi
    zài
    jīn
    quán
    shān
    fán
    huá
    róng
    jué
    juān
  • níng
    xīn
    gǎn
    chī
    meì
    huāng
    nán
    yán
    cháo
    zuò
    kōng
    shì
    yún
    shēng
    jiān
  • líng
    shēng
    yùn
    lái
    míng
    míng
    tiān
    bái
    biàn
    yōu
    huì
    xiāo
    xiāo
    fēng
    jǐng
    hán
  • yán
    yíng
    zàn
    míng
    miè
    guāng
    shǔ
    lián
    guān
    zhě
    qīng
    hài
    zhí
    zhú
    gǎn
    qián
  • qīng
    piāo
    ruò
    fēng
    zhōng
    yān
    máng
    máng
    yǐng
    xiǎng
    yóu
    yuán
  • shàng
    shì
    jùn
    shǒu
    jīng
    qiě
    tàn
    chē
    lǐng
    guān
    máng
    zhēng
    xiāng
    xiān
  • mén
    suǒ
    jiàn
    guàn
    tóng
    tuì
    chán
    jiē
    yún
    shén
    xiān
    shì
    zhuó
    zhuó
    xìn
    zhuàn
  • wén
    xià
    hòu
    xiàng
    zhī
    shén
    jiān
    shān
    lín
    mín
    wǎng
    liǎng
    féng
    zhān
  • weī
    zhèn
    hòu
    shì
    màn
    yōu
    míng
    fēn
    luàn
    rén
    guǐ
    gēng
    xiāng
    cán
  • qín
    huáng
    suī
    hǎo
    hàn
    hóng
    yuán
    cóng
    èr
    zhǔ
    lái
    huò
    jìng
    lián
    lián
  • shí
    shēng
    guài
    biàn
    chěng
    yāo
    huàn
    néng
    jìn
    xìng
    mìng
    ān
    gēng
    cháng
    yán
  • rén
    shēng
    chù
    wàn
    leì
    zhī
    shí
    zuì
    weí
    xián
    nài
    xìn
    fǎn
    cóng
    qiān
  • wǎng
    zhě
    huǐ
    hún
    bào
    shēn
    yuān
    lái
    zhě
    yóu
    jiè
    yán
    kōng
    wén
  • rén
    shēng
    yǒu
    cháng
    nán
    yǒu
    hán
    shí
    zài
    fǎng
    gēng
    yún
  • xià
    bǎo
    sūn
    shàng
    fèng
    jūn
    qīn
    gǒu
    dào
    jiē
    weí
    shēn
  • hán
    yǒng
    tuō
    qún
    gǎn
    shāng
    suì
    chéng
    shī
    meì
    zhě
    shū
    shēn

原文: 果州南充县,寒女谢自然。童騃无所识,但闻有神仙。
轻生学其术,乃在金泉山。繁华荣慕绝,父母慈爱捐。
凝心感魑魅,慌惚难具言。一朝坐空室,云雾生其间。
如聆笙竽韵,来自冥冥天。白日变幽晦,萧萧风景寒。
檐楹暂明灭,五色光属联。观者徒倾骇,踯躅讵敢前。
须臾自轻举,飘若风中烟。茫茫八纮大,影响无由缘。
里胥上其事,郡守惊且叹。驱车领官吏,氓俗争相先。
入门无所见,冠履同蜕蝉。皆云神仙事,灼灼信可传。
余闻古夏后,象物知神奸。山林民可入,魍魉莫逢旃。
逶迤不复振,后世恣欺谩。幽明纷杂乱,人鬼更相残。
秦皇虽笃好,汉武洪其源。自从二主来,此祸竟连连。
木石生怪变,狐狸骋妖患。莫能尽性命,安得更长延。
人生处万类,知识最为贤。奈何不自信,反欲从物迁。
往者不可悔,孤魂抱深冤。来者犹可诫,余言岂空文。
人生有常理,男女各有伦。寒衣及饥食,在纺绩耕耘。
下以保子孙,上以奉君亲。苟异于此道,皆为弃其身。
噫乎彼寒女,永托异物群。感伤遂成诗,昧者宜书绅。



韩愈简介
唐朝 诗人韩愈的照片

韩愈(768年-824年12月25日),字退之,河南河阳(今河南孟州)人,自称郡望昌黎,世称韩昌黎;晚年任吏部侍郎,又称韩吏部。谥文,世称韩文公。唐代文学家,与柳宗元是当时古文运动的推行者,合称“韩柳”。苏轼称赞他“文起八代之衰,道济天下之溺,忠犯人主之怒,勇夺三军之帅”(八代:东汉、魏、晋、宋、齐、梁、陈、隋)。散文、诗,均有名。著作收录《昌黎先生集》。