《巫峡》拼音译文赏析

  • xiá
  • [
    táng
    ]
    yáng
    jiǒ
  • sān
    xiá
    bǎi
    weí
    yán
    xiá
    cháng
    chóng
    yán
    dié
    zhàng
    líng
    cāng
    cāng
  • jué
    héng
    tiān
    xiǎn
    meí
    tái
    làn
    jǐn
    zhāng
    fēn
    míng
    jiàn
    fēng
    làng
    kuáng
  • zhōng
    xìn
    suǒ
    dǎo
    fàn
    zhōu
    shāng
    shè
    zhù
    liáng
  • meǐ
    rén
    jīn
    zài
    líng
    zhī
    yǒu
    fāng
    shān
    kōng
    yuán
    xiào
    zhēng
    leì
    zhān
    shàng

原文: 三峡七百里,唯言巫峡长。重岩窅不极,叠嶂凌苍苍。
绝壁横天险,莓苔烂锦章。入夜分明见,无风波浪狂。
忠信吾所蹈,泛舟亦何伤。可以涉砥柱,可以浮吕梁。
美人今何在,灵芝徒有芳。山空夜猿啸,征客泪沾裳。



杨炯简介: 杨炯(650年-692年),汉族,弘农华阴(今属陕西)人,排行第七,唐朝诗人,初唐四杰之一。显庆六年(公元661年),年仅11岁的杨炯被举为神童,上元三年(676年)应制举及第,授校书郎,任崇文馆学士,迁詹事、司直,垂拱元年(685年),降官为梓州司法参军,天授元年(690年),任教于洛阳宫中习艺馆,如意元年(692年)秋后改任盈川县令,吏治以严酷著称,卒于任所,因此后人称他为“杨盈川”。