《琴曲歌辞。风入松歌》拼音译文赏析

  • qín
    fēng
    sōng
  • [
    táng
    ]
    jiǎo
    rán
  • 西
    lǐng
    sōng
    shēng
    luò
    qiū
    qiān
    zhī
    wàn
    fēng
    sōu
    .
    meǐ
    rén
    yuán
    qín
    nòng
    chéng
  • xiě
    sōng
    jiān
    shēng
    duàn
    shēng
    duàn
    qīng
    hún
    liú
    huài
    líng
    ān
    lún
  • meǐ
    rén
    zuò
    yuè
    míng
    hán
    shào
    shāng
    zhào
    qīng
    zhǐ
    fēng
    piāo
  • jiǎo
    hán
    sōng
    yòu
    weì
    yāng
    cháng
    jīn
    huī
    gēng
    shēng
    yāng
    yāng
  • rén
    shí
    xián
    beī
    wén
    táng

原文: 西岭松声落日秋,千枝万叶风飕飗.美人援琴弄成曲,
写得松间声断续。声断续,清我魂,流波坏陵安足论。
美人夜坐月明里,含少商兮照清徵。风何凄兮飘飉,
搅寒松兮又夜起。夜未央,曲何长,金徽更促声泱泱。
何人此时不得意,意苦弦悲闻客堂。



皎然简介: 皎然,唐代诗僧,字清昼,俗姓谢,出生于吴兴(浙江省湖州市),是南朝谢灵运十世孙,活动于大历、贞元年间,有诗名。他的《诗式》为当时诗格一类作品中较有价值的一部,诗风清丽闲淡,多为赠答送别、山水游赏之作,受到当时读者的欢迎。