《雨霖铃》拼音译文赏析

  • lín
    líng
  • [
    sòng
    ]
    wáng
    ān
    shí
  • xiàng
    míng
    qiáng
    zuò
    míng
    kān
    liú
    liàn
    chù
    huí
    cāng
    xìng
    yǒu
    míng
    kōng
    miào
    jiào
    dàn
    zhǐ
    chāo
    chū
    yuán
    shì
    pāo
    liǎo
    quán
    cháo
    rèn
    òu
    zuò
    yíng
    běn
    yuán
    xìng
    tiān
    zhēn
    zhī
    xiē
    xiē
    wàng
    xiǎng
    zhōng
    mái
    tān
    yǎn
    huā
    yáng
    yàn
    shuí
    xìn
    dào
    běn
    lái
    dàn
    máng
    rán
    zhōng
    beì
    yán
    luó
    lǎo
    xiāng
    biàn
    便
    zòng
    yǒu
    qiān
    zhòng
    chóu
    zěn
    miǎn
    táng

原文: 孜孜矻矻。向无明里、强作窠窟。浮名浮利何济,堪留恋处,轮回仓猝。幸有明空妙觉,可弹指超出。缘底事、抛了全潮,认一浮沤作瀛渤。本源自性天真佛。只些些、妄想中埋没。贪他眼花阳艳,谁信道、本来无物。一旦茫然,终被阎罗老子相屈。便纵有、千种机筹,怎免伊唐突。



译文及注释
次数不足
注释:
次数不足


译文及注释详情»


王安石简介
宋朝 诗人王安石的照片

王安石(1021年-1086年),字介甫,号半山,唐宋八大家之一,抚州临川县盐阜岭(今江西省抚州市临川区)人,北宋著名政治家、文学家、思想家,封荆国公。身后追赠为太傅,谥曰文。世人称之为“王荆公”、“王文公”。代表作《元日》,《泊船瓜洲》,《梅花》,《桂枝香·金陵怀古》,《登飞来峰》