《自昌谷到洛后门》拼音译文赏析

  • chāng
    dào
    luò
    hòu
    mén
  • [
    táng
    ]
  • jiǔ
    yuè
    bái
    cāng
    cén
    qiū
    mén
    hán
    liáng
    shí
    yuè
    lòu
    xiàn
    xiǎo
    hūn
  • tán
    jié
    zhòu
    tiān
    xīn
    shì
    tián
    kōng
    yún
    dào
    shàng
    qiān
    fēng
    zhú
    shé
    xián
    hén
  • shí
    jiàn
    shēng
    jiào
    qīng
    hán
    chén
    qiáng
    xíng
    dào
    dōng
    shè
    jiě
    tóu
    jiù
    lín
  • dōng
    jiā
    míng
    liào
    zhě
    xiāng
    zhuàn
    xìng
    xīn
    zhàng
    tóu
    feī
    yǐn
    jiǔ
    qǐng
    zào
    rén
  • shǐ
    nán
    chǔ
    yòu
    jiāng
    西
    shì
    qín
    xiāng
    wáng
    liú
    qīng
    chūn
  • wén
    dào
    lán
    tái
    shàng
    sòng
    guī
    hún
    xiāng
    piǎo
    liǎng
    xíng
    zhé
    chóng
    qiū
  • weí
    tàn
    qín
    tái
    mìng
    xīn

原文: 九月大野白,苍岑竦秋门。寒凉十月末,露霰濛晓昏。
澹色结昼天,心事填空云。道上千里风,野竹蛇涎痕。
石涧涷波声,鸡叫清寒晨。强行到东舍,解马投旧邻。
东家名廖者,乡曲传姓辛。杖头非饮酒,吾请造其人。
始欲南去楚,又将西适秦。襄王与武帝,各自留青春。
闻道兰台上,宋玉无归魂。缃缥两行字,蛰虫蠹秋芸。
为探秦台意,岂命余负薪。



李贺简介: 李贺(790~816),唐代诗人,字长吉,世人称他为“诗鬼”或“诗仙”。出身福昌昌谷(今河南洛阳宜阳县),因此后世称他为李昌谷。李贺生活贫困,抑郁感伤,焦思苦吟,他的作品也反映了他的心情,但他的诗仍然闪着奇光异彩,受到众多读者的喜爱。然而,在公元816年,他过早地离开了人世,年仅27岁。