《感讽五首》拼音译文赏析

  • gǎn
    fěng
    shǒu
  • [
    táng
    ]
  • míng
    zhū
    lóng
    zhōu
    zhī
    zào
    huà
    geǐ
    shǐ
    使
    jūn
  • yuè
    weì
    zhī
    zuò
    cán
    shǐ
    xiàn
    guān
    lái
    níng
    qiú
  • huái
    怀
    zhōng
    fāng
    bǎn
    bǎn
    shàng
    shǔ
    xíng
    shū
    yīn
    shǐ
    使
    jūn
    yān
    ěr
  • yuè
    bài
    xiàn
    guān
    sāng
    jīn
    shàng
    xiǎo
    huì
    dài
    chūn
    yàn
    chē
    fāng
    zhì
    diào
  • yuè
    tōng
    yán
    xiǎo
    huáng
    liáng
    xiàn
    guān
    cān
    簿
    dēng
    táng
  • jùn
    shào
    nián
    chē
    .
    dài
    shuāng
    shòu
    xīng
    xīng
  • mén
    jiǎ
    shēng
    qīng
    yíng
    jiǔ
    duàn
    jué
    hán
    shí
    yáo
    yáng
    tiān
    fèn
    jǐng
    cháng
    shā
  • huáng
    hàn
    shí
    èr
    weí
    chèng
    ruì
    zhé
    xìn
    shù
    ér
    wén
    míng
    yǒng
    xiē
  • nán
    shān
    beī
    guǐ
    kōng
    cǎo
    cháng
    ān
    bàn
    qiū
    fēng
    qián
    rén
    lǎo
  • huáng
    hūn
    jìng
    niǎo
    niǎo
    qīng
    dào
    yuè
    shù
    yǐng
    shān
    weí
    bái
    xiǎo
  • yíng
    xīn
    rén
    yōu
    kuàng
    yíng
    rǎo
    rǎo
  • xīng
    jìn
    fāng
    gāo
    wàn
    zhī
    tiān
    shǔ
    shēng
    yǎng
    dān
    chū
    mén
  • jūn
    píng
    jiǔ
    fǎn
    kāng
    xún
    guó
    xiǎo
    qiān
    rén
  • shí
    gēn
    qiū
    shuǐ
    míng
    shí
    pàn
    qiū
    cǎo
    shòu
    qīn
    zhú
    xiāng
    zhé
    zhé
    chuī
    hòu
  • cén
    zhōng
    yuè
    guī
    lái
    chán
    guāng
    guà
    kōng
    xiù
    guì
    lòu
    duì
    xiān
    é
    xīng
    xīng
    xià
    yún
    dòu
  • liáng
    zhī
    luò
    shān
    wèn
    qīng
    lòu
    xià
    yǒu
    zhāng
    zhòng
    weì
    shū
    àn
    jiāng
    xiǔ

原文: 合浦无明珠,龙洲无木奴。足知造化力,不给使君须。
越妇未织作,吴蚕始蠕蠕。县官骑马来,狞色虬紫须。
怀中一方板,板上数行书。不因使君怒,焉得诣尔庐。
越妇拜县官,桑牙今尚小。会待春日晏,丝车方掷掉。
越妇通言语,小姑具黄粱。县官踏餐去,簿吏复登堂。
奇俊无少年,日车何躃躃.我待纡双绶,遗我星星发。
都门贾生墓,青蝇久断绝。寒食摇扬天,愤景长肃杀。
皇汉十二帝,唯帝称睿哲。一夕信竖儿,文明永沦歇。
南山何其悲,鬼雨洒空草。长安夜半秋,风前几人老。
低迷黄昏径,袅袅青栎道。月午树无影,一山唯白晓。
漆炬迎新人,幽圹萤扰扰。
星尽四方高,万物知天曙。己生须己养,荷担出门去。
君平久不反,康伯循国路。晓思何譊譊,闤闠千人语。
石根秋水明,石畔秋草瘦。侵衣野竹香,蛰蛰垂叶厚。
岑中月归来,蟾光挂空秀。桂露对仙娥,星星下云逗。
凄凉栀子落,山璺泣清漏。下有张仲蔚,披书案将朽。



李贺简介: 李贺(790~816),唐代诗人,字长吉,世人称他为“诗鬼”或“诗仙”。出身福昌昌谷(今河南洛阳宜阳县),因此后世称他为李昌谷。李贺生活贫困,抑郁感伤,焦思苦吟,他的作品也反映了他的心情,但他的诗仍然闪着奇光异彩,受到众多读者的喜爱。然而,在公元816年,他过早地离开了人世,年仅27岁。