《宋中十首》拼音译文赏析

  • sòng
    zhōng
    shí
    shǒu
  • [
    táng
    ]
    gāo
    shì
  • liáng
    wáng
    quán
    shèng
    bīn
    duō
    cái
    yōu
    yōu
    qiān
    nián
    chén
    weí
    gāo
    tái
  • xiàng
    qiū
    cǎo
    beī
    fēng
    qiān
    lái
  • cháo
    lín
    mèng
    zhū
    shàng
    jiàn
    dàng
    jiān
    zhōng
    bái
    yún
    cháng
    hái
  • shí
    qīng
    gēng
    yǒu
    shǔ
    biàn
    kōng
    shān
  • jǐng
    gōng
    guǎng
    广
    lín
    biàn
    néng
    sān
    qǐng
    jiē
    rěn
    yāo
    xīng
    zhōng
  • jūn
    xīn
    běn
    tiān
    dào
    zhī
  • liáng
    yuàn
    bái
    liáng
    shān
    qiū
    cǎo
    shí
    jūn
    wáng
    jiàn
    xiū
    zhú
    lìng
    rén
    beī
  • jiǔ
    yuè
    sāng
    jìn
    hán
    fēng
    míng
    shù
    zhī
  • dēng
    gāo
    lín
    jiù
    guó
    huái
    怀
    duì
    qióng
    qiū
    luò
    hóng
    鸿
    yàn
    hán
    chéng
    zhēn
    chǔ
    chóu
  • xián
    yǒu
    xíng
    yān
    liú
  • chū
    mén
    wàng
    zhōng
    beī
    qiě
    zhòng
    jīng
    guò
  • zhòng
    rén
    xiàng
    shù
    jiāng
  • xiāo
    yáo
    yuán
    míng
    zhī
    nián
    shì
    shì
    yún
    wài
    xián
    dào
    biān
  • lái
    tóng
    jīn
    wàng
    quán
  • zhēng
    sòng
    rén
    zhàn
    gōng
    jiě
    weí
    xìng
    shuō
    shāng
    zhōng
  • weí
    jiàn
    mén
    wài
    xiāo
    tiáo
    duō
    zhuàn
    péng
  • cháng
    jiàn
    míng
    qín
    néng
    qīn
    zhōng
    jìng
    shì
    yóu
    shēn
  • qiān
    nián
    hòu
    rén
  • yān
    jiǔ
    gāo
    qiū
    lín
    dào
    bàng
    rén
    jiē
    yǒu
    xiōng
    ěr
    weí
    cān
    shāng
  • zhōng
    yóu
    ér
    jīn
    ān
    liáng

原文: 梁王昔全盛,宾客复多才。悠悠一千年,陈迹唯高台。
寂寞向秋草,悲风千里来。
朝临孟诸上,忽见芒砀间。赤帝终已矣,白云长不还。
时清更何有,禾黍遍空山。
景公德何广,临变莫能欺。三请皆不忍,妖星终自移。
君心本如此,天道岂无知。
梁苑白日暮,梁山秋草时。君王不可见,修竹令人悲。
九月桑叶尽,寒风鸣树枝。
登高临旧国,怀古对穷秋。落日鸿雁度,寒城砧杵愁。
昔贤不复有,行矣莫淹留。
出门望终古,独立悲且歌。忆昔鲁仲尼,凄凄此经过。
众人不可向,伐树将如何。
逍遥漆园吏,冥没不知年。世事浮云外,闲居大道边。
古来同一马,今我亦忘筌。
五霸递征伐,宋人无战功。解围幸奇说,易子伤吾衷。
唯见卢门外,萧条多转蓬。
常爱宓子贱,鸣琴能自亲。邑中静无事,岂不由其身。
何意千年后,寂寞无此人。
阏伯去已久,高丘临道傍。人皆有兄弟,尔独为参商。
终古犹如此。而今安可量。



高适简介
唐朝 诗人高适的照片

高适(704—765年),唐朝边塞诗人.字达夫,郡望渤海蓨县(今河北景县),行次三十五,故称“高三十五”。早年在宋州宋城(今河南商丘)以耕钓为生,后出任封丘县尉。安史之乱期间,先后出任淮南、剑南节度使,又担任彭蜀二州刺史、刑部侍郎、左散骑常侍,封渤海县侯。病逝后,追赠礼部尚书,谥号忠。高适长于古风、乐府,论诗推崇建安风骨。其诗题材广泛,尤能反映民间疾苦,语言质朴,风格雄浑,与岑参并称“高岑”,又与王之涣、王昌龄、岑参合称“边塞四诗人”。