《睢阳酬别畅大判官》拼音译文赏析

  • suī
    yáng
    chóu
    bié
    chàng
    pàn
    guān
  • [
    táng
    ]
    gāo
    shì
  • yǒu
    zhī
    míng
    féng
    shèng
    cháo
    gāo
    cái
    shàn
    bái
    xuě
    hàn
    huái
    怀
    qīng
    xiāo
  • chéng
    zhào
    xuǎn
    jiā
    bīn
    kǎi
    rán
    chí
    yáo
    qīng
    zhòu
    xià
    gōng
    guǎn
    chǐ
    shū
    xiāng
    yāo
  • liú
    huān
    bié
    jǐng
    zhù
    xíng
    biāo
    yán
    shā
    shì
    lìng
    jiāo
  • zhàng
    dōng
    fán
    shēng
    guàn
    huò
    piáo
    yáo
    dōu
    móu
    chōng
    shǐ
    shí
    tiě
    jiǎ
    shēng
    fēng
    biāo
  • zhū
    jiāng
    chū
    lěng
    xíng
    lián
    yíng
    shí
    qiáo
    qiú
    háo
    jìn
    guó
    shū
    zhēng
    yáo
  • biān
    tíng
    jué
    diāo
    dǒu
    zhàn
    chéng
    qiáo
    guān
    jiōng
    sài
    kǒu
    cháng
    xiāo
    xiāo
  • jiàng
    mǎn
    mén
    néng
    shè
    diāo
    jūn
    zhōng
    duō
    yàn
    shàng
    qīng
  • róng
    běn
    yàn
    feī
    cháo
    chéng
    yòng
    bǎo
    feī
    ān
    zhāo
  • zhì
    dān
    lán
    fēng
    liáo
    jūn
    hái
    xiè
    shèn
    qīng
    chú
    ráo

原文: 吾友遇知己,策名逢圣朝。高才擅白雪,逸翰怀青霄。
承诏选嘉宾,慨然即驰轺。清昼下公馆,尺书忽相邀。
留欢惜别离,毕景驻行镳。言及沙漠事,益令胡马骄。
丈夫拔东蕃,声冠霍嫖姚。兜鍪冲矢石,铁甲生风飙。
诸将出冷陉,连营济石桥。酋豪尽俘馘,子弟输征徭。
边庭绝刁斗,战地成渔樵。榆关夜不扃,塞口长萧萧。
降胡满蓟门,一一能射雕。军中多宴乐,马上何轻趫。
戎狄本无厌,羁縻非一朝。饥附诚足用,饱飞安可招。
李牧制儋蓝,遗风岂寂寥。君还谢幕府,慎勿轻刍荛。



高适简介
唐朝 诗人高适的照片

高适(704—765年),唐朝边塞诗人.字达夫,郡望渤海蓨县(今河北景县),行次三十五,故称“高三十五”。早年在宋州宋城(今河南商丘)以耕钓为生,后出任封丘县尉。安史之乱期间,先后出任淮南、剑南节度使,又担任彭蜀二州刺史、刑部侍郎、左散骑常侍,封渤海县侯。病逝后,追赠礼部尚书,谥号忠。高适长于古风、乐府,论诗推崇建安风骨。其诗题材广泛,尤能反映民间疾苦,语言质朴,风格雄浑,与岑参并称“高岑”,又与王之涣、王昌龄、岑参合称“边塞四诗人”。