《酬秘书弟兼寄幕下诸公》拼音译文赏析

  • chóu
    shū
    jiān
    xià
    zhū
    gōng
  • [
    táng
    ]
    gāo
    shì
  • xiāng
    yīng
    shí
    jié
    qún
    cái
    liáng
    gōng
    piān
    piān
    xià
    lái
    bài
    gān
    quán
    gōng
  • xìn
    zhī
    mìng
    shì
    shì
    huì
    feī
    cháng
    gōng
    shì
    zhí
    bāng
    xiàn
    qīng
    huàn
    chūn
    cóng
  • wàng
    xiù
    shí
    cháng
    méng
    shú
    yún
    sān
    jūn
    zhuàng
    dàn
    shè
    xióng
  • shuí
    weì
    wàn
    yáo
    zài
    zūn
    zhōng
    guāng
    jīng
    jīng
    weī
    shēn
    zhōng
  • qián
    róng
    wèn
    cháng
    chéng
    jiān
    zài
    gōng
    gāo
    zòng
    tuí
    chí
    cāng
    qióng
  • jiāng
    jié
    zhì
    chóu
    lìng
    shā
    kōng
    zhì
    yìng
    chōng
    róng
  • xiāng
    sān
    shí
    nián
    zuó
    yóu
    ér
    tóng
    jīn
    lái
    bào
    qīng
    ruò
    hóng
    鸿
  • shuō
    jiàn
    zēng
    kāng
    kǎi
    lún
    jiāo
    chí
    shǐ
    zhōng
    shū
    mén
    bái
    tōng
  • duō
    cái
    píng
    yuán
    shuò
    xué
    zhèng
    nóng
    xiàn
    fēng
    dào
    guān
    西
    guī
    shān
    dōng
  • yǒng
    jiǔ
    zhī
    chù
    jiā
    yán
    néng
    kàng
    zōng
    cóng
    liáng
    sòng
    lái
    xíng
    suí
    zhuàn
    péng
  • chóu
    zèng
    xīn
    yuán
    xián
    zhān
    shǔ
    gōng
    yóu
    lín
    cāng
    làng
    míng
    fèng
    tóng
  • bìng
    chuī
    tiān
    chéng
    làng
    fēng
    dān
    dān
    tiān
    jiān
    yǎn
    yǎng
    shuí
    gǎn
    tóng
  • gòu
    guǎng
    广
    shà
    fān
    rán
    diāo
    chóng
    yìng
    zhī
    ruǎn
    bīng
    chóu
    chàng
    qióng

原文: 亚相膺时杰,群才遇良工。翩翩幕下来,拜赐甘泉宫。
信知命世奇,适会非常功。侍御执邦宪,清词焕春丛。
末路望绣衣,他时常发蒙。孰云三军壮,惧我弹射雄。
谁谓万里遥,在我樽俎中。光禄经济器,精微自深衷。
前席屡荣问,长城兼在躬。高纵激颓波,逸翮驰苍穹。
将副节制筹,欲令沙漠空。司业志应徐,雅度思冲融。
相思三十年,忆昨犹儿童。今来抱青紫,忽若披鹓鸿。
说剑增慷慨,论交持始终。秘书即吾门,虚白无不通。
多才陆平原,硕学郑司农。献封到关西,独步归山东。
永意久知处,嘉言能亢宗。客从梁宋来,行役随转蓬。
酬赠欣元弟,忆贤瞻数公。游鳞戏沧浪,鸣凤栖梧桐。
并负垂天翼,俱乘破浪风。眈眈天府间,偃仰谁敢同。
何意构广厦,翻然顾雕虫。应知阮步兵,惆怅此途穷。



高适简介
唐朝 诗人高适的照片

高适(704—765年),唐朝边塞诗人.字达夫,郡望渤海蓨县(今河北景县),行次三十五,故称“高三十五”。早年在宋州宋城(今河南商丘)以耕钓为生,后出任封丘县尉。安史之乱期间,先后出任淮南、剑南节度使,又担任彭蜀二州刺史、刑部侍郎、左散骑常侍,封渤海县侯。病逝后,追赠礼部尚书,谥号忠。高适长于古风、乐府,论诗推崇建安风骨。其诗题材广泛,尤能反映民间疾苦,语言质朴,风格雄浑,与岑参并称“高岑”,又与王之涣、王昌龄、岑参合称“边塞四诗人”。