《奉酬北海李太守丈人夏日平阴亭》拼音译文赏析

  • fèng
    chóu
    beǐ
    hǎi
    tài
    shǒu
    zhàng
    rén
    xià
    píng
    yīn
    tíng
  • [
    táng
    ]
    gāo
    shì
  • tiān
    gōng
    shǒu
    zhàng
    rén
    shān
    yuè
    líng
    chū
    shēn
    shì
    dān
    chí
    líng
    qīng
    míng
  • dāng
    huáng
    yùn
    fǒu
    rén
    shén
    weì
    níng
    jiàn
    guān
    gǎn
    fāng
    zhuān
    xíng
  • yǒng
    yán
    shì
    kuāng
    héng
    duō
    yǐn
    jīng
    liǎng
    cháo
    shēn
    zhōng
    wàn
    chéng
    tīng
  • shèng
    liè
    nán
    shǐ
    xióng
    huō
    dōng
    míng
    shuí
    weì
    zhěng
    sǔn
    fān
    rán
    chái
    jiōng
  • shū
    wèn
    yáng
    huí
    shǒu
    píng
    yīn
    tíng
    kaī
    fēng
    jiàn
    qiān
    jié
    niàn
    bǎi
    líng
  • yǐn
    zhěn
    jiāng
    shān
    fēn
    yūn
    lán
    xīn
    lián
    shí
    xiū
    piāo
    suí
    liú
    píng
  • chūn
    biàn
    xià
    tiān
    lín
    huǒ
    xīng
    shēng
    xiàn
    shí
    yóu
    yíng
  • cóng
    xián
    fàng
    yān
    néng
    huái
    怀
    shí
    qīng

原文: 天子股肱守,丈人山岳灵。出身侍丹墀,举翮凌青冥。
当昔皇运否,人神俱未宁。谏官莫敢议,酷吏方专刑。
谷永独言事,匡衡多引经。两朝纳深衷,万乘无不听。
盛烈播南史,雄词豁东溟。谁谓整隼旟,翻然忆柴扃。
寄书汶阳客,回首平阴亭。开封见千里,结念存百龄。
隐轸江山丽,氛氲兰茝馨。自怜遇时休,漂泊随流萍。
春野变木德,夏天临火星。一生徒羡鱼,四十犹聚萤。
从此日闲放,焉能怀拾青。



高适简介
唐朝 诗人高适的照片

高适(704—765年),唐朝边塞诗人.字达夫,郡望渤海蓨县(今河北景县),行次三十五,故称“高三十五”。早年在宋州宋城(今河南商丘)以耕钓为生,后出任封丘县尉。安史之乱期间,先后出任淮南、剑南节度使,又担任彭蜀二州刺史、刑部侍郎、左散骑常侍,封渤海县侯。病逝后,追赠礼部尚书,谥号忠。高适长于古风、乐府,论诗推崇建安风骨。其诗题材广泛,尤能反映民间疾苦,语言质朴,风格雄浑,与岑参并称“高岑”,又与王之涣、王昌龄、岑参合称“边塞四诗人”。