《句》拼音译文赏析

  • [
    táng
    ]
    kōng
  • rěn
    shì
    zaī
    xīng
    xià
    kùn
    xué
    wén
  • wàng
    qīng
    xīn
    jiǔ
    xiōng
    dǎn
    pín
    yǒng
    fáng
    tài
    weì
    zhù
    chū
  • jiàn
    qīn
    wáng
    fēn
    zhèn
    tiān
    xià
    míng
    huáng
    cóng
    zhī
    zōng
    shì
    shòu
    chán
    feì
  • xiān
    shì
    shān
    jiàn
    fēn
    zhèn
    zhào
    shū
    yīng
    tàn
    yuē
    tiān
    xià
  • dǐng
    fāng
    tái
    jiē
    rùn
    píng
    weǐ
    lüè
  • duǎn
    yuán
    beī
    jiǎn
    fēng
    què
  • huá
    liú
    yīng
    shī
    jiā
    rén
  • jīng
    rén
    hǎi
    chī
    meì
    lín
    yōu
  • shēng
    huā
    yuàn
    fān
    yǐng
    shí
    tán
    gāo
  • liáng
    qīng
    mèng
    lín
    jìng
    sēng
  • wǎn
    zhuāng
    liú
    bài
    yuè
    chūn
    shuì
    gēng
    shēng
    xiāng
  • jiàn
    quǎn
    shān
    miáo
    jiē
    chǔ
    tián
    rén
    jiā
    hán
    shí
    yuè
    huā
    yǐng
    shí
    tiān
  • jiàn
    rén
    lún
    shī
    zhě
    èr
    shí
    èr
    lián
    quán
    shí
    zhě
  • guān
    hǎo
    qín
    shēng
    xuān
    chē
    zhù
    wǎn
    chéng
    nán
    lóu
    shān
    zuì
    xiù
    beǐ
    piān
    qīng
  • xiāng
    xiàn
    lóu
  • duō
    bìng
    xíng
    róng
    shí
    sān
    shuí
    lián
    jiè
    chèn
    cháo
    cān
    huá
    xià
    guī
  • jiàn
    zhí
    yán
  • shí
    nián
    tài
    huá
    zhī
    zhī
    zhōng
    liǎng
    shǒu
    shī
    wáng
    yún
    rén
    duō
  • hào
    èr
    shū
    weí
    sēng
    zhōng
    zèng
    shī
    yún
    dào
    zhuāng
    tīng
    shí
  • chūn
    zuì
    rén
    yán
    cāo
    jiǎn
    shēn
    feī
    ào
    shì
    yòu
    yún
  • yǒu
    shí
    kàn
    zhá
    guà
    cháo
    yán
    zūn
    dài
    chéng
    feī
    yāo
    jūn
  • shī
    yún
    yún
    yán
  • kàn
    shī
    liǎng
    shī
    gāo
    shì
    xíng
    bái
    shī
    zèng
    z
    6
    guāng
  • jiàn
    xuān
    shū

原文: 忍事敌灾星。(以下《困学纪闻》)
物望倾心久,凶渠破胆频。(《咏房太尉》。自注:初琯
建亲王分镇天下议,明皇从之,肃宗以是疑琯,受谗废。
先是禄山见分镇诏书,附膺叹曰:“吾不得天下矣!”)
鼎饫和方济,台阶润欲平。(《纬略》)。
夜短猿悲减,风和鹊喜虚。
骅骝思故第,鹦鹉失佳人。
鲸鲵人海涸,魑魅棘林幽。
棋声花院闭,幡影石坛高。
地凉清鹤梦,林静肃僧仪。
晚妆留拜月,春睡更生香。
隔谷见鸡犬,山苗接楚田。人家寒食月,花影午时天。
(见图与人论诗,举得意者二十二联,无全什者附记于此)
官路好禽声,轩车驻晚程。南楼山最秀,北路邑偏清。
(虞乡县楼)
多病形容五十三,谁怜借笏趁朝参。(华下乞归,
见《摭言》)
十年太华无知己,只得虚中两首诗。(王禹偁云:人多
以四皓、二疏目图,惟僧虚中赠图诗云:道装汀鹤识,
春醉野人扶。言其操履检身,非傲世也。又云:
有时看御札,特地挂朝衣。言其尊戴存诚,非邀君也。
故图诗云云,言得其意趣)
看师逸迹两师宜,高适歌行李白诗。(赠z6光,
见《宣和书谱》)



司空图简介: 司空图是晚唐时期的诗人、诗论家,字表圣,自号知非子,又号耐辱居士。他的祖籍临淮(今安徽泗县东南),自幼随家迁居河中虞乡(今山西永济)。唐懿宗咸通十年(869年),司空图应试,擢进士上第,天复四年(904年),朱全忠召为礼部尚书,但司空图佯装老朽不任事,被放还。梁开平二年(908年),唐哀帝被弑,司空图绝食而死,享年七十二岁。 司空图的成就主要在诗论,他的不朽之作《二十四诗品》被收入《全唐诗》三卷中。