《种仙灵毗(《本草》:淫羊蕾,即仙灵毗也)》拼音译文赏析

  • zhòng
    xiān
    líng
    běn
    cǎo
    yín
    yáng
    leǐ
    xiān
    líng
  • [
    táng
    ]
    liǔ
    zōng
    yuán
  • qióng
    lòu
    yǎng
    xiāo
    fán
    lóng
    dōng
    shuāng
    xiàn
    nán
    fēng
    wēn
  • zhàng
    xià
    tíng
    zhǒ
    mén
    mén
    yǒu
    tián
    weì
    piāo
    líng
    hún
  • yán
    yǒu
    líng
    yào
    jìn
    zài
    xiāng
    西
    yuán
    zhī
    yíng
    xún
    bié
    jiē
    téng
    .
  • xiào
    biàn
    qián
    weí
    zhuó
    gēn
    weì
    weì
    suì
    chōng
    tíng
    yīng
    qiào
    fán
  • chén
    cǎi
    chǔ
    jiù
    tōng
    xuān
    líng
    neì
    zàng
    gōng
    guì
    yuán
  • yōng
    táo
    shēn
    shū
    weǐ
    xuān
    gōng
    gǒu
    zhēng
    níng
    lán
    sūn
  • wén
    rén
    shù
    zhōng
    néng
    lìng
    shēn
    shēn
    hái
    guī
    gēn
  • shū
    fàng
    nán
    xiào
    qiě
    yào
    ěr
    lún
    weǐ
    zhě
    wàng
    qióng
    zhě
    níng
    yán
  • shén
    zaī
    xìng
    ér
    bēn

原文: 穷陋阙自养,疠气剧嚣烦。隆冬乏霜霰,日夕南风温。
杖藜下庭际,曳踵不及门。门有野田吏,慰我飘零魂。
及言有灵药,近在湘西原。服之不盈旬,蹩躠皆腾鶱.
笑忭前即吏,为我擢其根。蔚蔚遂充庭,英翘忽已繁。
晨起自采曝,杵臼通夜喧。灵和理内藏,攻疾贵自源。
拥覆逃积雾,伸舒委馀暄。奇功苟可征,宁复资兰荪。
我闻畸人术,一气中夜存。能令深深息,呼吸还归跟。
疏放固难效,且以药饵论。痿者不忘起,穷者宁复言。
神哉辅吾足,幸及儿女奔。



柳宗元简介
唐朝 诗人柳宗元的照片

柳宗元(773年-819年11月28日)唐宋八大家之一,字子厚,河东人(今山西省运城市永济、芮城一带)。以文学、思想、经学、宗教等领域的成就著称。后世编撰柳宗元作品《柳河东集》传世。