《放歌行》拼音译文赏析

  • fàng
    xíng
  • [
    táng
    ]
    quán
  • yáng
    zhù
    dōng
    liú
    róng
    míng
    guì
    zài
    dāng
    nián
    qīng
    chūn
    suǒ
    chéng
  • bái
    shǒu
    xián
    beī
    西
    xiào
    chū
    dōng
    shān
    jūn
    chén
    dào
    é
    qǐng
    jiān
  • yán
    xiào
    chí
    shàng
    biàn
    huà
    shēng
    děng
    xián
    zhū
    mén
    yǎo
    yǎo
    liè
    huá
  • zuò
    zhōng
    jiē
    shì
    wáng
    hóu
    míng
    huán
    dòng
    àn
    shān
    shān
    jùn
    huā
    cōng
    bái
    ān
  • shí
    qiān
    dǒu
    jiǔ
    zhī
    guì
    bàn
    zuì
    liú
    bīn
    yāo
    jìn
    huān
    yín
    zhú
    huáng
    huáng
    jiāng
    jiǔ
  • shì
    jīn
    xiè
    chūn
    jiǔ
    chūn
    jiǔ
    shèng
    lái
    guāng
    àn
    wén
    lán
    shè
    bān
    xiāng
  • zhà
    kàn
    hào
    wàn
    yìng
    luó
    xiù
    weī
    tīng
    qīng
    xìng
    liáng
    shuāng
    huán
    meǐ
    rén
    jūn
    jiàn
  • jiē
    shèng
    zhào
    feī
    yàn
    yíng
    beī
    zhà
    shí
    liú
    qún
    yún
    fěn
    shí
    jiāo
    huān
    shān
  • weì
    yāng
    zhōng
    lòu
    zuì
    zhōng
    wén
    lián
    cháo
    tiān
    shǔ
    fēn
    shuāng
    yān
    yún
    yáo
    ǎi
    ǎi
  • chē
    luàn
    fēn
    fēn
    cháo
    míng
    zhòu
    guī
    ān
    jīn
    hái
    tóng
    zuó
    huān
  • suì
    suì
    nián
    nián
    yóu
    yàn
    chū
    mén
    mǎn
    guāng
    huī
    biàn
    shēn
    yán
  • jiǔ
    weí
    róng
    zhēn
    xiàn
    nán
    ér
    chèng
    shí
    mén
    xià
    weí
    rén
    zhī
  • nián
    guāng
    kàn
    zhú
    zhuàn
    péng
    jìn
    yǒng
    dōng
    shān
    zhāo
    yǐn
    shī

原文: 夕阳不驻东流急,荣名贵在当年立。青春虚度无所成,
白首衔悲亦何及。拂衣西笑出东山,君臣道合俄顷间。
一言一笑玉墀上,变化生涯如等闲。朱门杳杳列华戟,
座中皆是王侯客。鸣环动珮暗珊珊,骏马花骢白玉鞍。
十千斗酒不知贵,半醉留宾邀尽欢。银烛煌煌夜将久,
侍婢金罍泻春酒。春酒盛来琥珀光,暗闻兰麝几般香。
乍看皓腕映罗袖,微听清歌发杏梁。双鬟美人君不见,
一一皆胜赵飞燕。迎杯乍举石榴裙,匀粉时交合欢扇。
未央钟漏醉中闻,联骑朝天曙色分。双阙烟云遥霭霭,
五衢车马乱纷纷。罢朝鸣珮骤归鞍,今日还同昨日欢。
岁岁年年恣游宴,出门满路光辉遍。一身自乐何足言,
九族为荣真可羡。男儿称意须及时,闭门下帷人不知。
年光看逐转蓬尽,徒咏东山招隐诗。



权德舆简介: 权德舆,字载之,唐代文学家,天水略阳(今甘肃秦安)人,后徙润州丹徒(今江苏镇江)。在德宗时期,被召为太常博士,改左补阙,迁起居舍人、知制诰,进中书舍人。宪宗时期,拜任礼部尚书、同中书门下平章事,后徙刑部尚书,复以检校吏部尚书出为山南西道节度使。卒谥文,后人称其为权文公。