《罢秩后入华山采茯苓逢道者》拼音译文赏析

  • zhì
    hòu
    huá
    shān
    cǎi
    líng
    féng
    dào
    zhě
  • [
    táng
    ]
  • weǐ
    shòu
    lái
    míng
    shān
    guān
    suǒ
    tíng
    shān
    zhōng
    ruò
    yǒu
    wén
    yán
    tíng
  • suì
    féng
    lǎo
    rén
    weì
    西
    yuè
    líng
    huò
    wén
    qiáo
    rén
    feī
    mǎo
    xīng
  • shòu
    chū
    yún
    cāng
    rán
    líng
    shí
    píng
    shì
    zhī
    yǒu
    wén
    nǎi
    huáng
    tíng
    jīng
  • zuǒ
    yòu
    cháng
    sōng
    liè
    dòng
    yáo
    fēng
    lòu
    líng
    shàng
    pán
    qiān
    nián
    zhī
    yīn
    qiú
    qīng
    míng
  • xià
    jié
    jiǔ
    qiū
    xiàn
    liú
    gāo
    weí
    líng
    zhī
    shā
    shí
    jiān
    ruò
    guī
    xíng
  • kuàng
    wén
    qín
    gōng
    huá
    biàn
    qīng
    yǒu
    shàng
    xīn
    qiān
    wàn
    líng
  • shǐ
    yǒu
    xiān
    liàn
    hún
    yǒng
    níng
    shì
    zhú
    háo
    yóu
    yǐn
    zhuó
    shān
    xīng
  • shén
    fēng
    leí
    jiōng
    zhuàn
    shān
    zhōng
    bǎo
    huí
    míng
  • nǎi
    beī
    shì
    shàng
    rén
    qiú
    xǐng
    zhōng
    xǐng

原文: 委绶来名山,观奇恣所停。山中若有闻,言此不死庭。
遂逢五老人,一谓西岳灵。或闻樵人语,飞去入昴星。
授我出云路,苍然凌石屏。视之有文字,乃古黄庭经。
左右长松列,动摇风露零。上蟠千年枝,阴虬负青冥。
下结九秋霰,流膏为茯苓。取之砂石间,异若龟鹤形。
况闻秦宫女,华发变已青。有如上帝心,与我千万龄。
始疑有仙骨,炼魂可永宁。何事逐豪游,饮啄以膻腥。
神物亦自閟,风雷护此扃。欲传山中宝,回策忽已暝。
乃悲世上人,求醒终不醒。



李益简介: 李益(746-829),唐代诗人,字君虞,出生于陕西姑臧(今甘肃武威),后迁河南郑州。大历四年(769)考取进士,初任郑县尉,久不得升迁,建中四年(783)登书判拔萃科。因仕途失意,后弃官在燕赵一带漫游,游历诗文,作诗及散文,留下了大量优秀作品。