《放歌行》拼音译文赏析

  • fàng
    xíng
  • [
    táng
    ]
    wáng
    chāng
    líng
  • nán
    luò
    yáng
    jīn
    西
    wàng
    shí
    èr
    lóu
    míng
    táng
    zuò
    tiān
    yuè
    shuò
    cháo
    zhū
    hóu
  • qīng
    dòng
    qiān
    mén
    huáng
    fēng
    beì
    jiǔ
    zhōu
    qìng
    yún
    cóng
    dōng
    lái
    yāng
    mǎng
    bào
    liú
  • shēng
    píng
    guì
    lún
    dào
    wén
    jiāng
    qiú
    yǒu
    zhào
    zhēng
    cǎo
    weī
    chéng
    jiāng
    xiàn
    móu
  • guàn
    miǎn
    xīng
    luó
    bài
    cáo
    zhōu
    wàng
    chén
    feī
    shì
    qiě
    chí
    liú
  • xìng
    méng
    guó
    shì
    shí
    yīn
    tuō
    xīn
    qiú
    jīn
    zhě
    fàng
    xíng
    weì
    liáng
    chóu
  • dàn
    yíng
    shǔ
    dǒu
    fèng
    yǎng
    meǐ
    fēng
    xiū
    ruò
    jīn
    gāo
    suì
    feī
    yún
    chóu

原文: 南渡洛阳津,西望十二楼。明堂坐天子,月朔朝诸侯。
清乐动千门,皇风被九州。庆云从东来,泱漭抱日流。
升平贵论道,文墨将何求。有诏征草泽,微诚将献谋。
冠冕如星罗,拜揖曹与周。望尘非吾事,入赋且迟留。
幸蒙国士识,因脱负薪裘。今者放歌行,以慰梁甫愁。
但营数斗禄,奉养每丰羞。若得金膏遂,飞云亦可俦。



王昌龄简介
唐朝 诗人王昌龄的照片

王昌龄(?-756年?),字少伯,行大,太原郡人,盛唐著名边塞诗人,曾任龙标县尉。唐开元十五年(727年),进士及第。他的诗和高适、王之涣齐名,因其善写场面雄阔的边塞诗,而有“诗家天子”(或作“诗家夫子”)、“七绝圣手”、“开天圣手”、“诗天子”的美誉。世称“王江宁”。著有文集六卷,今编诗四卷。代表作有《从军行七首》、《出塞》、《闺怨》。