《宿灞上寄侍御玙弟》拼音译文赏析

  • 宿
    shàng
    shì
  • [
    táng
    ]
    wáng
    chāng
    líng
  • yǐn
    shàng
    tíng
    hán
    shān
    qīng
    mén
    wài
    cháng
    yún
    zhòu
    luò
    sāng
    zǎo
    huì
  • rén
    chí
    zhě
    宿
    fán
    dài
    zuǒ
    yóu
    dōng
    nán
    zhī
    jìn
    tuì
    退
  • zōng
    bǐng
    quán
    chǔ
    lín
    zuì
    máo
    shān
    jiù
    zhēng
    bǎi
    shǔ
    sān
    zài
  • dào
    feī
    shén
    jiāo
    liú
    zhī
    cāng
    míng
    xīn
    tuō
    lüè
    beì
  • mèng
    dōng
    luán
    chū
    yáng
    qún
    chén
    huì
    bàn
    chí
    dào
    xuān
    hóu
    yōng
    xuān
    gài
  • shì
    shí
    yàn
    xiàn
    shù
    péng
    yíng
    neì
    shèn
    yuè
    huáng
    xīn
    wáng
    duì
  • jiàn
    chén
    gān
    shǒu
    yǔn
    suì
    zhé
    gǎn
    qíng
    wèn
    qióng
    fǒu
    tài
  • liáng
    shàng
    bǎo
    dāo
    guāng
    weì
    cuì
    zuó
    wén
    shū
    feī
    bīng
    lián
    shuò
    sài
  • zhū
    jiāng
    duō
    shī
    miào
    táng
    shǐ
    zhuī
    huǐ
    ān
    néng
    zhào
    shū
    shēng
    yuàn
    lún
    yào
    hài
  • róng
    feī
    cǎo
    qīn
    zhú
    shǐ
    使
    láng
    beì
    suī
    yǒu
    chéng
    gōng
    yǒu
    jiàng
    beì
  • bīng
    liáng
    shān
    ēn
    peì
    leí
    xìng
  • ruò
    yòng
    zuò
    lìng
    jūn
    weí
    kuì
    feì
    huáng
    jīn
    níng
    qiú
    bái
    lài
  • míng
    zhǔ
    yōu
    yuǎn
    biān
    shì
    chǒ
    tuī
    chéng
    yán
    shēn
    kāng
    kǎi
  • shuāng
    yáo
    zhí
    zhǐ
    cǎo
    zhú
    yǐn
    míng
    guāng
    gōng
    lún
    cháo
    tíng
    cuō
    tuó
    huì
  • chéng
    hǎi
    mén
    yuè
    wàn
    liú
    guāng
    dài
    yìng
    bǎi
    chǐ
    sōng
    kōng
    lǎo
    zhōng
    shān
    ǎi

原文: 独饮灞上亭,寒山青门外。长云骤落日,桑枣寂已晦。
古人驱驰者,宿此凡几代。佐邑由东南,岂不知进退。
吾宗秉全璞,楚得璆琳最。茅山就一征,柏署起三载。
道契非物理,神交无留碍。知我沧溟心,脱略腐儒辈。
孟冬銮舆出,阳谷群臣会。半夜驰道喧,五侯拥轩盖。
是时燕齐客,献术蓬瀛内。甚悦我皇心,得与王母对。
贱臣欲干谒,稽首期殒碎。哲弟感我情,问易穷否泰。
良马足尚踠,宝刀光未淬。昨闻羽书飞,兵气连朔塞。
诸将多失律,庙堂始追悔。安能召书生,愿得论要害。
戎夷非草木,侵逐使狼狈。虽有屠城功,亦有降虏辈。
兵粮如山积,恩泽如雨霈。羸卒不可兴,碛地无足爱。
若用匹夫策,坐令军围溃。不费黄金资,宁求白璧赉。
明主忧既远,边事亦可大。荷宠务推诚,离言深慷慨。
霜摇直指草,烛引明光珮。公论日夕阻,朝廷蹉跎会。
孤城海门月,万里流光带。不应百尺松,空老钟山霭。



王昌龄简介
唐朝 诗人王昌龄的照片

王昌龄(?-756年?),字少伯,行大,太原郡人,盛唐著名边塞诗人,曾任龙标县尉。唐开元十五年(727年),进士及第。他的诗和高适、王之涣齐名,因其善写场面雄阔的边塞诗,而有“诗家天子”(或作“诗家夫子”)、“七绝圣手”、“开天圣手”、“诗天子”的美誉。世称“王江宁”。著有文集六卷,今编诗四卷。代表作有《从军行七首》、《出塞》、《闺怨》。