《奉和许阁老酬淮南崔十七端公见寄》拼音译文赏析

  • fèng
    lǎo
    chóu
    huái
    nán
    cuī
    shí
    duān
    gōng
    jiàn
  • [
    táng
    ]
    quán
  • wén
    xíng
    yùn
    liáng
    shēng
    huá
    lūn
    cái
    chāo
    fěn
    shǔ
    zài
    huáng
    shū
  • huán
    zhōng
    biàn
    piān
    tuī
    shàng
    yīn
    xié
    liù
    peì
    chěng
    kāng
  • shì
    tóng
    qiāng
    xióng
    cái
    běn
    .
    yān
    feī
    suǒ
    gōng
    lòu
    tóng
  • jiù
    yǒu
    shuāng
    zhì
    xīn
    wén
    liù
    duàn
    jīn
    huī
    zǎo
    yǒng
    shēng
    chú
  • jiāo
    cháng
    tuī
    chóng
    dān
    shòu
    fēng
    jiǎ
    yáng
    zhū
  • míng
    zhǎng
    qián
    chéng
    xiǎn
    yán
    huāng
    mèng
    kōng
    beī
    yuān
    shuǐ
    fān
    xiàn
    yàn
    xián
  • guó
    fāng
    tiáo
    chóu
    yuǎn
    yóu
    lái
    xiàng
    weì
    peì
    guò
    fān
  • jìn
    shì
    biǎn
    zhōu
    hái
    jiā
    wàn
    suǒ
    yīn
    shì
    huàn
    zhù
    lún
    qián
  • fān
    lái
    yìng
    shǐ
    jiāo
    yuán
    bàn
    yáng
    xún
    jìng
    liáng
    chuī
    dòng
    xiān
  • tóng
    zhuàn
    wàng
    huái
    怀
    huò
    tíng
    chà
    mín
    shuì
    geǐ
    zhōng
  • guā
    jīng
    guò
    guàn
    lóng
    shā
    tiào
    tīng
    shū
    chūn
    shān
    lán
    qiū
    zhǔ
    lòu
  • shú
    weì
    yuán
    bìng
    feī
    guān
    níng
    fāng
    kàn
    zān
    xiè
    é
    tàn
    zhí
    .
  • fāng
    xùn
    fēng
    qíng
    zài
    jiā
    suì
    èr
    xián
    huān
    zuì
    jiǔ
    sān
    feī
  • bǎi
    yuè
    xīn
    yìng
    ěr
    sōng
    hán
    zhì
    jiāng
    peí
    jìn
    tíng
    xiàn
    jiāng
  • jiāo
    fēn
    zhōng
    tuī
    yōu
    xiàng
    fēn
    cáo
    xiāng
    jiàn
    yán
    shǒu
    tián

原文: 文行蕴良图,声华挹大巫。抡才超粉署,驳议在黄枢。
自得环中辨,偏推席上儒。八音谐雅乐,六辔骋康衢。
密侍仝锵珮,雄才本弃繻.炉烟霏琐闼,宫漏滴铜壶。
旧友双鱼至,新文六义敷。断金挥丽藻,比玉咏生刍。
交辟尝推重,单辞忽受诬。风波疲贾谊,岐路泣杨朱。
溟涨前程险,炎荒旅梦孤。空悲鸢跕水,翻羡雁衔芦。
故国方迢递,羁愁自郁纡。远猷来象魏,霈泽过番禺。
尽室扁舟客,还家万里途。索居因仕宦,著论拟潜夫。
帆席来应驶,郊园半已芜。夕阳寻古径,凉吹动纤枯。
忆昔同驱传,忘怀或据梧。幕庭依古刹,缗税给中都。
瓜步经过惯,龙沙眺听殊。春山岚漠漠,秋渚露涂涂。
孰谓原思病,非关宁武愚。方看簪獬豸,俄叹絷騊駼.
芳讯风情在,佳期岁序徂。二贤欢最久,三益义非无。
柏悦心应尔,松寒志不渝。子将陪禁掖,亭伯限江湖。
交分终推毂,离忧莫向隅。分曹日相见,延首忆田苏。



权德舆简介: 权德舆,字载之,唐代文学家,天水略阳(今甘肃秦安)人,后徙润州丹徒(今江苏镇江)。在德宗时期,被召为太常博士,改左补阙,迁起居舍人、知制诰,进中书舍人。宪宗时期,拜任礼部尚书、同中书门下平章事,后徙刑部尚书,复以检校吏部尚书出为山南西道节度使。卒谥文,后人称其为权文公。