《赠友五首》拼音译文赏析

  • zèng
    yǒu
    shǒu
  • [
    táng
    ]
    bái
  • nián
    shí
    èr
    yuè
    meǐ
    yuè
    yǒu
    cháng
    lìng
    jūn
    chū
    chén
    fèng
    xíng
    weì
    zhī
    jīn
    jìng
  • yóu
    liù
    shùn
    suì
    wàn
    xìng
    shí
    lìng
    fǎn
    cháng
    shēng
    líng
    shòu
    bìng
  • zhōu
    hàn
    xià
    shuaī
    wáng
    fēng
    shǐ
    jìng
    yòu
    cóng
    zhǎn
    cháo
    cuò
    zhū
    hóu
    qiáng
    shèng
  • bǎi
    tóng
    jìn
    shí
    weí
    zhèng
    shèng
    xià
    xìng
    gōng
    fāng
    chūn
    jiǎo
    rén
    mìng
  • shuí
    néng
    jiù
    shī
    dài
    jūn
    zuǒ
    bāng
    bǐng
    é
    é
    xiàng
    weì
    mén
    xuán
    zhèng
  • yín
    shēng
    chǔ
    shān
    jīn
    shēng
    bīn
    nán
    rén
    nóng
    qiú
    zhī
    duō
    xīn
  • shā
    záo
    shí
    dōng
    chūn
    shǒu
    jìn
    cūn
    zhī
    shēn
  • tián
    yōng
    zhuó
    dào
    tián
    lǎn
    yún
    xiāng
    xié
    zuò
    yóu
    shǒu
    jiē
    dào
    qiú
    jīn
    yín
  • jìng
    jīn
    yín
    shū
    chén
    qiě
    feī
    shí
    hán
    rén
  • běn
    ér
    suì
    pín
    suǒ
    xiān
    shèng
    wáng
    zàng
    weí
    zhēn
  • shuí
    néng
    fǎn
    fēng
    dài
    jūn
    bǐng
    guó
    jūn
    juān
    jīn
    shǐ
    使
    láo
    shēng
    mín
  • jiā
    qián
    píng
    tóng
    shān
    weí
    qiū
    xià
    shuì
    suì
    suì
    shū
    tóng
    qián
  • qián
    chóng
    nóng
    dān
    jiàn
    tiào
    mài
    jiàn
    mào
    mián
  • suì
    shí
    jìn
    yān
    hán
    wén
    guó
    zhī
    chū
    yǒu
    zhì
    chuī
    kān
  • yōng
    suàn
    dīng
    kǒu
    sāng
    tián
    qiú
    suǒ
    qiáng
    rén
    suǒ
    nán
  • liáng
    weí
    chū
    shàng
    xià
    ān
    bīng
    xìng
    biàn
    bīng
    suì
    hái
  • shǐ
    使
    nóng
    sāng
    rén
    qiáo
    cuì
    quǎn
    jiān
    shuí
    néng
    dài
    jūn
    bǐng
    quán
  • yōng
    lìng
    zhēn
    guān
    nián
  • jīng
    shī
    fāng
    wáng
    huà
    zhī
    běn
    gēn
    cháng
    jiǔ
    zhèng
    rán
    hòu
    fēng
    jiào
    dūn
  • yǐn
    jīng
    zhě
    qiān
    qūn
    xún
    qǐng
    jūn
    zhǐ
    shǔ
    shí
    nián
    shí
    rén
  • tiáo
    xiāng
    jiǎo
    qín
    kuān
    měng
    zhèng
    mín
    xīn
    ān
    chún
  • jiǔ
    zhōu
    yōng
    weí
    shǒu
    qún
    zhī
    suǒ
    zūn
    tiān
    xià
    shuài
    ān
    mín
  • shuí
    néng
    biàn
    dài
    jūn
    zàn
    guān
    shèn
    xún
    liáng
    lìng
    cháng
    sūn
  • sān
    shí
    nán
    yǒu
    shì
    èr
    shí
    yǒu
    guī
    jìn
    dài
    duō
    luàn
    hūn
    yīn
    duō
    guò
  • jià
    zǎo
    shēng
    cháng
    chí
    ér
    weì
    chéng
    rén
    shuaī
    leí
  • fán
    rén
    guì
    duō
    zài
    cháng
    shí
    bào
    qīn
    dài
    xiào
    xīn
    suǒ
    shī
  • zaī
    sān
    shēng
    yǎng
    shào
    tíng
    weí
    zaī
    wàn
    zhōng
    duō
    yòng
    bǎo
    ér
  • shuí
    néng
    zhèng
    hūn
    dài
    jūn
    zhāng
    guó
    weí
    shù
    shǐ
    使
    xiào
    xīn
    jiē
    fēng
    shù
    beī

原文: 一年十二月,每月有常令。君出臣奉行,谓之握金镜。
由兹六气顺,以遂万物性。时令一反常,生灵受其病。
周汉德下衰,王风始不竞。又从斩晁错,诸侯益强盛。
百里不同禁,四时自为政。盛夏兴土功,方春剿人命。
谁能救其失,待君佐邦柄。峨峨象魏门,悬法彝伦正。
银生楚山曲,金生鄱溪滨。南人弃农业,求之多苦辛。
披砂复凿石,矻矻无冬春。手足尽皴胝,爱利不爱身。
畬田既慵斫,稻田亦懒耘。相携作游手,皆道求金银。
毕竟金与银,何殊泥与尘。且非衣食物,不济饥寒人。
弃本以趋末,日富而岁贫。所以先圣王,弃藏不为珍。
谁能反古风,待君秉国钧。捐金复抵璧,勿使劳生民。
私家无钱炉,平地无铜山。胡为秋夏税,岁岁输铜钱。
钱力日已重,农力日已殚。贱粜粟与麦,贱贸丝与绵。
岁暮衣食尽,焉得无饥寒。吾闻国之初,有制垂不刊。
庸必算丁口,租必计桑田。不求土所无,不强人所难。
量入以为出,上足下亦安。兵兴一变法,兵息遂不还。
使我农桑人,憔悴畎亩间。谁能革此弊,待君秉利权。
复彼租庸法,令如贞观年。
京师四方则,王化之本根。长吏久于政,然后风教敦。
如何尹京者,迁次不逡巡。请君屈指数,十年十五人。
科条日相矫,吏力亦已勤。宽猛政不一,民心安得淳。
九州雍为首,群牧之所遵。天下率如此,何以安吾民。
谁能变此法,待君赞弥纶。慎择循良吏,令其长子孙。
三十男有室,二十女有归。近代多离乱,婚姻多过期。
嫁娶既不早,生育常苦迟。儿女未成人,父母已衰羸。
凡人贵达日,多在长大时。欲报亲不待,孝心无所施。
哀哉三牲养,少得及庭闱。惜哉万钟粟,多用饱妻儿。
谁能正婚礼,待君张国维。庶使孝子心,皆无风树悲。



白居易简介
唐朝 诗人白居易的照片

白居易(772 年-846 年),字乐天,号香山居士,又号醉吟先生,祖籍太原,到其曾祖父时迁居下邦,生于河南新郑。是唐代伟大的现实主义诗人,唐代三大诗人之一.白居易与元稹共同倡导新乐府运动,世称“元白”,与刘禹锡并称“刘白”。白居易的诗歌题材广泛,形式多样,语言平易通俗,有“诗魔”和“诗王”之称。官至翰林学士、左赞善大夫。公元846年,白居易在洛阳逝世,葬于香山。有《白氏长庆集》传世,代表诗作有《长恨歌》、《卖炭翁》、《琵琶行》等