《大历三年春白帝城放船出瞿塘峡久居夔府将适…凡四十韵》拼音译文赏析

  • sān
    nián
    chūn
    bái
    chéng
    fàng
    chuán
    chū
    táng
    xiá
    jiǔ
    kuí
    jiāng
    shì
    fán
    shí
    yùn
  • [
    táng
    ]
  • lǎo
    xiàng
    rén
    jīn
    chǔ
    sài
    zhōu
    fān
    jiě
    lǎn
    cháng
  • zhǎi
    zhuàn
    shēn
    suí
    luàn
    shí
    tái
    líng
    zhàng
    kōng
    cuì
  • dié
    pái
    shuāng
    jiàn
    bēn
    quán
    jiàn
    shuǐ
    zhū
    yǎo
    míng
    téng
    shàng
    xià
    nóng
    tán
    shù
    róng
  • shén
    fēng
    juān
    miào
    zhāo
    jūn
    zhái
    yǒu
    liú
    míng
    yuàn
    mèng
    jìn
    shī
    huān
  • bǎi
    pán
    feì
    xié
    làng
    shū
    fēng
    leí
    chán
    mài
    bīng
    xuě
    yào
    耀
    tiān
  • 鹿
    jiǎo
    zhēn
    zǒu
    xiǎn
    láng
    tóu
    è
    tān
    níng
    biàn
    gāo
    weī
  • shū
    shǐ
    quán
    qīng
    náo
    zhuāng
    náng
    bàn
    shēng
    lín
    niè
    tuō
  • yǒu
    píng
    chuān
    jué
    yān
    zhī
    zhòng
    qián
    kūn
    mái
    zhǎng
    hǎi
    lòu
    chūn
  • ōu
    niǎo
    qiān
    lóng
    zhuó
    jǐn
    luò
    xiá
    chén
    绿
    cán
    yuè
    huài
    jīn
    shū
  • sǔn
    bāo
    chū
    shā
    róng
    chū
    xiǎo
    yàn
    ér
    zhēng
    shuǐ
    yàn
    zhú
    qiáng
  • jué
    dǎo
    róng
    yān
    huán
    zhōu
    xiǎo
    qián
    wén
    biàn
    táo
    zhuàn
    miǎn
  • xiàn
    guō
    nán
    hǎo
    jīn
    tíng
    beǐ
    wàng
    láo
    xīn
    lǎng
    yǒng
    huá
    zhāo
  • qiǎn
    hái
    xiào
    shuaī
    xián
    piāo
    xiāo
    jiāng
    tīng
    hóng
  • qiū
    céng
    wàng
    fǎn
    wén
    zhāng
    gǎn
    shēng
    zāo
    shèng
    dài
    shuí
    fēn
    qióng
  • yān
    weí
    méng
    ēn
    zǎo
    tíng
    zhēng
    chóu
    zào
    huà
    zhí
    jiāng
  • yàn
    xiǎn
    xiāng
    cāng
    làng
    shēn
    míng
    xún
    lǎn
    què
  • jìn
    tiān
    huáng
    xiān
    huà
    yìng
    jīng
    zhǔ
    tóng
    shùn
    cāng
  • cháo
    shì
    jiān
    róng
    jūn
    wáng
    àn
    zhàn
    máo
    tóu
    chū
    rǎo
    chú
    shǒu
  • jiǎ
    shēn
    suī
    guì
    shū
    shēng
    dào
    shū
    chū
    chén
    jiē
    kuài
    feǐ
    yuán
  • zhōng
    nán
    jiàng
    hán
    péng
    yún
    gāo
    tài
    jiǎ
    liù
    yuè
    kuàng
    tuán
  • huí
    shǒu
    yuán
    bìng
    zhēng
    quán
    jiāng
    shuài
    zhū
    shān
    lín
    tuō
    weì
    miǎn

原文: 老向巴人里,今辞楚塞隅。入舟翻不乐,解缆独长吁。
窄转深啼狖,虚随乱浴凫。石苔凌几杖,空翠扑肌肤。
叠壁排霜剑,奔泉溅水珠。杳冥藤上下,浓澹树荣枯。
神女峰娟妙,昭君宅有无。曲留明怨惜,梦尽失欢娱。
摆阖盘涡沸,欹斜激浪输。风雷缠地脉,冰雪耀天衢。
鹿角真走险,狼头如跋胡。恶滩宁变色,高卧负微躯。
书史全倾挠,装囊半压濡。生涯临臬兀,死地脱斯须。
不有平川决,焉知众壑趋。乾坤霾涨海,雨露洗春芜。
鸥鸟牵丝飏,骊龙濯锦纡。落霞沉绿绮,残月坏金枢。
泥笋苞初荻,沙茸出小蒲。雁儿争水马,燕子逐樯乌。
绝岛容烟雾,环洲纳晓晡。前闻辨陶牧,转眄拂宜都。
县郭南畿好,津亭北望孤。劳心依憩息,朗咏划昭苏。
意遣乐还笑,衰迷贤与愚。飘萧将素发,汩没听洪炉。
丘壑曾忘返,文章敢自诬。此生遭圣代,谁分哭穷途。
卧疾淹为客,蒙恩早厕儒。廷争酬造化,朴直乞江湖。
滟滪险相迫,沧浪深可逾。浮名寻已已,懒计却区区。
喜近天皇寺,先披古画图。应经帝子渚,同泣舜苍梧。
朝士兼戎服,君王按湛卢。旄头初俶扰,鹑首丽泥涂。
甲卒身虽贵,书生道固殊。出尘皆野鹤,历块匪辕驹。
伊吕终难降,韩彭不易呼。五云高太甲,六月旷抟扶。
回首黎元病,争权将帅诛。山林托疲苶,未必免崎岖。



杜甫简介
唐朝 诗人杜甫的照片

杜甫(712年2月12日-770年),字子美,号少陵野老,一号杜陵野客、杜陵布衣,唐朝现实主义诗人,其著作以弘大的社会写实著称。杜甫家族出于京兆杜氏分支,唐朝时京兆杜氏多自称为杜陵人。曾任左拾遗、检校工部员外郎,后曾隐居成都草堂,世称杜拾遗、杜工部,又称杜少陵、杜草堂。


杜甫与李白并称“李杜”,为了与晚唐的两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别,又称作“大李杜”,明清以后也常被尊称为“老杜”。虽然在世时名声并不显赫,但在身后,杜甫的作品最终对中国古典文学和日本近代文学产生了深远的影响。约1500首诗歌被保留了下来,作品集为《杜工部集》。他在中国古典诗歌中以风格浑朴沉郁著称。相对李白疏朗洒脱的“诗仙”,杜甫被后人奉为“诗圣”。他的诗也因其社会时代意义被誉为“诗史”。