《寄岳州贾司马六丈、巴州严八使君两阁老五十韵》拼音译文赏析

  • yuè
    zhōu
    jiǎ
    liù
    zhàng
    zhōu
    yán
    shǐ
    使
    jūn
    liǎng
    lǎo
    shí
    yùn
  • [
    táng
    ]
  • héng
    yuè
    yuán
    zhōu
    niǎo
    dào
    biān
    rén
    zhé
    huàn
    liǎng
    yōu
    rán
  • kaī
    qián
    kūn
    zhèng
    róng
    lòu
    piān
    cháng
    shā
    cái
    yuǎn
    diào
    lài
    xīng
    xuán
  • zuó
    xíng
    diàn
    殿
    yīn
    yōu
    pěng
    yán
    tǎo
    chóu
    guǎng
    广
    fèng
    shǐ
    使
    dài
    zhāng
    qiān
  • yún
    tái
    zhàng
    xiū
    shuǐ
    zhàn
    chuán
    cāng
    máng
    chéng
    shí
    liú
    luò
    jiàn
    sān
    qiān
  • huà
    jiǎo
    chuī
    qín
    jìn
    máo
    tóu
    jiàn
    .
    xiǎo
    qīng
    dǒng
    zhuō
    yǒu
    shí
    xiào
    jiān
  • làng
    zuò
    qín
    tián
    hǎi
    jiāng
    xiě
    shè
    tiān
    wàn
    fāng
    zhù
    shùn
    qián
  • yīn
    sàn
    chén
    cāng
    beǐ
    qíng
    xūn
    tài
    bái
    diān
    luàn
    shī
    weì
    zhú
    shì
    lín
    yàn
  • jià
    hái
    shuāng
    wáng
    shī
    xià
    chuān
    shí
    zhān
    fèng
    yǐn
    jiā
    zhōu
    xuàn
  • kaī
    jīn
    jiǎ
    lín
    shòu
    biān
    shì
    chén
    ān
    zhàng
    jiù
    jiě
    dēng
    xiān
  • huā
    dòng
    zhū
    lóu
    xuě
    chéng
    níng
    shù
    yān
    guàn
    xīn
    cǎn
    chuàng
    lǎo
    leì
    chán
  • miào
    beī
    fēng
    cháo
    zhèng
    jǐng
    xiān
    yuè
    fēn
    liáng
    hàn
    chūn
    shuǐ
    héng
    qián
  • neì
    ruǐ
    fán
    xié
    gōng
    shā
    ruǎn
    shèng
    mián
    ēn
    róng
    tóng
    bài
    shǒu
    chū
    zuì
    suí
    jiān
  • wǎn
    zhù
    huá
    táng
    zuì
    hán
    chóng
    xiù
    beì
    mián
    peì
    jiān
    bǐng
    zhú
    shū
    wǎng
    mǎn
    huái
    怀
    jiān
  • meǐ
    jiào
    shēng
    yuán
    shēn
    liè
    xián
    bǐng
    jūn
    fāng
    zhǐ
    chǐ
    shā
    zài
    lián
    piān
  • jìn
    péng
    cóng
    gǎi
    weī
    bān
    xìng
    mìng
    quán
    qīng
    gān
    shòu
    bái
    jìng
    shuí
    lián
  • pín
    yuán
    xiàn
    zhū
    shēng
    lǎo
    qián
    shī
    qiān
    weì
    xiāng
    dǎng
    jìng
    xiān
  • jiù
    hǎo
    cháng
    kān
    duàn
    xīn
    chóu
    yǎn
    chuān
    穿
    cuì
    gān
    weī
    zhàn
    zhú
    hóng
    xiǎo
    lián
  • jiǎ
    lún
    fèn
    yán
    shī
    piān
    dìng
    zhī
    shēn
    shǐ
    使
    zhòng
    rén
    zhuàn
  • beì
    jǐn
    tíng
    zhī
    zhū
    yǒu
    duàn
    xián
    ōu
    fáng
    suì
    shǒu
    shuāng
    kōng
    quán
  • hūn
    yán
    zhàng
    shān
    chóu
    shí
    quán
    qiě
    jiāng
    yìng
    yòng
    jiǔ
    weí
    nián
  • diǎn
    jùn
    zhōng
    weī
    miǎo
    zhì
    zhōng
    shí
    juān
    ān
    pái
    qiú
    ào
    xìng
    zhǎn
    guī
    tián
  • cái
    nán
    cāng
    cāng
    yòu
    xuán
    rén
    chèng
    shì
    dào
    zhōng
    yān
  • lǒng
    wài
    fān
    tóu
    yáng
    kòng
    xián
    xiào
    weí
    leì
    gān
    suì
    shí
    qiān
  • qīn
    xíng
    shào
    bīng
    dòng
    jiē
    lián
    xiāng
    ráo
    mèng
    meì
    shī
    tún
  • duō
    bìng
    jiā
    yān
    cháng
    yín
    jìng
    biàn
    便
    gōng
    jìn
    xióng
    jùn
    zhì
    zài
    téng
    .

原文: 衡岳啼猿里,巴州鸟道边。故人俱不利,谪宦两悠然。
开辟乾坤正,荣枯雨露偏。长沙才子远,钓濑客星悬。
忆昨趋行殿,殷忧捧御筵。讨胡愁李广,奉使待张骞。
无复云台仗,虚修水战船。苍茫城七十,流落剑三千。
画角吹秦晋,旄头俯涧瀍.小儒轻董卓,有识笑苻坚。
浪作禽填海,那将血射天。万方思助顺,一鼓气无前。
阴散陈仓北,晴熏太白巅。乱麻尸积卫,破竹势临燕。
法驾还双阙,王师下八川。此时沾奉引,佳气拂周旋。
貔虎开金甲,麒麟受玉鞭。侍臣谙入仗,厩马解登仙。
花动朱楼雪,城凝碧树烟。衣冠心惨怆,故老泪潺湲。
哭庙悲风急,朝正霁景鲜。月分梁汉米,春得水衡钱。
内蕊繁于缬,宫莎软胜绵。恩荣同拜手,出入最随肩。
晚著华堂醉,寒重绣被眠。辔齐兼秉烛,书枉满怀笺。
每觉升元辅,深期列大贤。秉钧方咫尺,铩翮再联翩。
禁掖朋从改,微班性命全。青蒲甘受戮,白发竟谁怜。
弟子贫原宪,诸生老伏虔。师资谦未达,乡党敬何先。
旧好肠堪断,新愁眼欲穿。翠干危栈竹,红腻小湖莲。
贾笔论孤愤,严诗赋几篇。定知深意苦,莫使众人传。
贝锦无停织,朱丝有断弦。浦鸥防碎首,霜鹘不空拳。
地僻昏炎瘴,山稠隘石泉。且将棋度日,应用酒为年。
典郡终微眇,治中实弃捐。安排求傲吏,比兴展归田。
去去才难得,苍苍理又玄。古人称逝矣,吾道卜终焉。
陇外翻投迹,渔阳复控弦。笑为妻子累,甘与岁时迁。
亲故行稀少,兵戈动接联。他乡饶梦寐,失侣自屯邅。
多病加淹泊,长吟阻静便。如公尽雄俊,志在必腾鶱.



杜甫简介
唐朝 诗人杜甫的照片

杜甫(712年2月12日-770年),字子美,号少陵野老,一号杜陵野客、杜陵布衣,唐朝现实主义诗人,其著作以弘大的社会写实著称。杜甫家族出于京兆杜氏分支,唐朝时京兆杜氏多自称为杜陵人。曾任左拾遗、检校工部员外郎,后曾隐居成都草堂,世称杜拾遗、杜工部,又称杜少陵、杜草堂。


杜甫与李白并称“李杜”,为了与晚唐的两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别,又称作“大李杜”,明清以后也常被尊称为“老杜”。虽然在世时名声并不显赫,但在身后,杜甫的作品最终对中国古典文学和日本近代文学产生了深远的影响。约1500首诗歌被保留了下来,作品集为《杜工部集》。他在中国古典诗歌中以风格浑朴沉郁著称。相对李白疏朗洒脱的“诗仙”,杜甫被后人奉为“诗圣”。他的诗也因其社会时代意义被誉为“诗史”。