《寄彭州高三十五使君適、虢州岑二十七长史参三十韵》拼音译文赏析

  • péng
    zhōu
    gāo
    sān
    shí
    shǐ
    使
    jūn
    guó
    zhōu
    cén
    èr
    shí
    cháng
    shǐ
    cān
    sān
    shí
    yùn
  • [
    táng
    ]
  • rén
    jīn
    liáng
    lǎo
    cái
    nán
    jìn
    qiū
    lái
    xìng
    shèn
    cháng
  • qíng
    yóu
    jiàn
    weì
    néng
    wàng
    hǎi
    neì
    zhī
    míng
    shì
    yún
    duān
    fāng
  • gāo
    cén
    shū
    huǎn
    shěn
    bào
    tóng
    xíng
    qiè
    guān
    feī
    dòng
    piān
    zhōng
    jiē
    hún
    máng
  • tiān
    beī
    luò
    jìn
    dài
    wáng
    ěr
    guān
    réng
    guì
    qián
    xián
    mìng
    shāng
  • zhū
    hóu
    feī
    zhì
    bàn
    áo
    xiáng
    shī
    hǎo
    shí
    jiàn
    shū
    chéng
    xìn
    jiāng
  • nán
    ér
    xíng
    chù
    shì
    dǒu
    shēn
    qiáng
    tuī
    xián
    shèng
    shěn
    mián
    jiù
    yāng
  • sān
    nián
    yóu
    nüè
    guǐ
    xiāo
    wáng
    sōu
    zhī
    suǐ
    zēng
    hán
    bào
    xuě
    shuāng
  • rán
    qián
    yǒu
    xiān
    zhuāng
    tài
    lóng
    zhōng
    jīn
    chū
    chù
    fáng
  • qián
    jìn
    shì
    zài
    biān
    jiāng
    liú
    biǎo
    suī
    hèn
    páng
    gōng
    zhì
    zàng
  • xīn
    weī
    bàng
    niǎo
    ròu
    shòu
    qiè
    chái
    láng
    lǒng
    cǎo
    xiāo
    xiāo
    bái
    táo
    yún
    piàn
    piàn
    huáng
  • péng
    mén
    jiàn
    wài
    guó
    lüè
    dǐng
    páng
    jīng
    zān
    tóu
    lěng
    jiān
    rǎn
    hàn
    guāng
  • zhēng
    shài
    dān
    lòu
    yìng
    cháng
    shén
    xiān
    zhái
    jiān
    shān
    shuǐ
    xiāng
  • zhú
    zhaī
    shāo
    yào
    zào
    huā
    屿
    shū
    chuáng
    gēng
    qīng
    xīn
    fǒu
    yáo
    zhī
    duì
    shǔ
    máng
  • jiù
    guān
    níng
    gǎi
    hàn
    chún
    běn
    guī
    táng
    shì
    gōng
    děng
    ān
    pín
    shì
    cháng
  • chī
    yóu
    zhōng
    jié
    màn
    chāng
    kuáng
    huì
    dài
    ǎo
    fēn
    jìng
    lún
    wén
    zàn
    guǒ
    liáng

原文: 故人何寂寞,今我独凄凉。老去才难尽,秋来兴甚长。
物情尤可见,辞客未能忘。海内知名士,云端各异方。
高岑殊缓步,沈鲍得同行。意惬关飞动,篇终接混茫。
举天悲富骆,近代惜卢王。似尔官仍贵,前贤命可伤。
诸侯非弃掷,半刺已翱翔。诗好几时见,书成无信将。
男儿行处是,客子斗身强。羁旅推贤圣,沈绵抵咎殃。
三年犹疟疾,一鬼不销亡。隔日搜脂髓,增寒抱雪霜。
徒然潜隙地,有靦屡鲜妆。何太龙钟极,于今出处妨。
无钱居帝里,尽室在边疆。刘表虽遗恨,庞公至死藏。
心微傍鱼鸟,肉瘦怯豺狼。陇草萧萧白,洮云片片黄。
彭门剑阁外,虢略鼎湖旁。荆玉簪头冷,巴笺染翰光。
乌麻蒸续晒,丹橘露应尝。岂异神仙宅,俱兼山水乡。
竹斋烧药灶,花屿读书床。更得清新否,遥知对属忙。
旧官宁改汉,淳俗本归唐。济世宜公等,安贫亦士常。
蚩尤终戮辱,胡羯漫猖狂。会待袄氛静,论文暂裹粮。



杜甫简介
唐朝 诗人杜甫的照片

杜甫(712年2月12日-770年),字子美,号少陵野老,一号杜陵野客、杜陵布衣,唐朝现实主义诗人,其著作以弘大的社会写实著称。杜甫家族出于京兆杜氏分支,唐朝时京兆杜氏多自称为杜陵人。曾任左拾遗、检校工部员外郎,后曾隐居成都草堂,世称杜拾遗、杜工部,又称杜少陵、杜草堂。


杜甫与李白并称“李杜”,为了与晚唐的两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别,又称作“大李杜”,明清以后也常被尊称为“老杜”。虽然在世时名声并不显赫,但在身后,杜甫的作品最终对中国古典文学和日本近代文学产生了深远的影响。约1500首诗歌被保留了下来,作品集为《杜工部集》。他在中国古典诗歌中以风格浑朴沉郁著称。相对李白疏朗洒脱的“诗仙”,杜甫被后人奉为“诗圣”。他的诗也因其社会时代意义被誉为“诗史”。