《壮游》拼音译文赏析

  • zhuàng
    yóu
  • [
    táng
    ]
  • wǎng
    shí
    chū
    yóu
    hàn
    chǎng
    wén
    cuī
    weì
    bān
    yáng
  • líng
    zhuàng
    kaī
    kǒu
    yǒng
    fèng
    huáng
    jiǔ
    líng
    shū
    yǒu
    zuò
    chéng
    náng
  • xìng
    háo
    shì
    jiǔ
    è
    huái
    怀
    gāng
    cháng
    tuō
    lüè
    xiǎo
    shí
    beì
    jié
    jiāo
    jiē
    lǎo
    cāng
  • yǐn
    hān
    shì
    máng
    máng
    dōng
    xià
    tái
    hǎi
    háng
  • dào
    jīn
    yǒu
    hèn
    qióng
    sāng
    wáng
    xiè
    fēng
    liú
    yuǎn
    qiū
    huāng
  • jiàn
    chí
    shí
    cháng
    zhōu
    xiāng
    cuó
    é
    chāng
    mén
    beǐ
    qīng
    miào
    yìng
    huí
    táng
  • meǐ
    tài
    shì
    leì
    làng
    làng
    zhěn
    gōu
    jiàn
    zhè
    xiǎng
    qín
    huáng
  • zhēng
    wén
    shǒu
    chú
    dào
    shěn
    yào
    zhāng
    yuè
    tiān
    xià
    bái
    jiàn
    yuè
    liáng
  • yǎn
    yùn
    xiù
    néng
    wàng
    guī
    fān
    tiān
    lǎo
    zhōng
    suì
    gòng
    jiù
    xiāng
  • jiǎ
    leǐ
    duǎn
    cáo
    liú
    qiáng
    xià
    kǎo
    gōng
    jīng
    yǐn
    táng
  • fàng
    dàng
    zhào
    jiān
    qiú
    qīng
    kuáng
    chūn
    cóng
    tái
    shàng
    dōng
    liè
    qīng
    qiū
    páng
  • yīng
    zào
    lín
    zhú
    shòu
    yún
    xuě
    gāng
    shè
    feī
    céng
    zòng
    yǐn
    luò
    .
  • hóu
    ān
    xié
    qiáng
    kuài
    jiǔ
    nián
    西
    guī
    dào
    xián
    yáng
  • shǎng
    yóu
    shí
    xián
    wáng
    zhì
    zòu
    míng
    guāng
  • tiān
    feì
    shí
    zhào
    qún
    gōng
    huì
    xuān
    shàng
    tuō
    shēn
    suǒ
    tòng
    yǐn
    xìn
    xíng
    zàng
  • heī
    diāo
    miǎn
    bān
    bìn
    chèng
    shāng
    wǎn
    jiù
    jiāo
    duō
    bái
    yáng
  • zuò
    shēn
    xiāng
    dǎng
    jìng
    jiào
    shēng
    máng
    zhū
    mén
    rèn
    qīng
    duó
    dié
    yāng
  • guó
    jié
    dòu
    guān
    shū
    dào
    liáng
    jiàn
    fán
    feì
    yǐn
    xìng
    wáng
  • shuò
    fēng
    chén
    mín
    shān
    xíng
    xìng
    cháng
    liǎng
    gōng
    jǐng
    wàn
    yáo
    xiāng
    wàng
  • kōng
    tóng
    shā
    heī
    shào
    hǎi
    jīng
    huáng
    gōng
    mìng
    zhuō
    涿
    鹿
    qīn
    róng
    xíng
  • cuì
    huá
    yōng
    yīng
    yuè
    chī
    dàn
    chái
    láng
    zhuǎ
    zhōng
    bīng
    gēng
    liáng
  • jūn
    zài
    cǎo
    cǎo
    diāo
    zhài
    mǎn
    gāo
    huāng
    beì
    yuán
    qiè
    gǔn
    yōu
    fèn
    xīn
    feī
    yáng
  • shàng
    gǎn
    jiǔ
    miào
    fén
    xià
    mǐn
    wàn
    mín
    chuāng
    shí
    qīng
    tíng
    zhēng
    shǒu
    chuáng
  • jūn
    gǎn
    xìng
    shāng
    shèng
    zhé
    rén
    shù
    xiàn
    xiǎo
    kāng
  • miào
    huī
    jìn
    zhōng
    suān
    cháo
    weì
    yāng
    xiǎo
    chén
    lún
    jué
    lǎo
    bìng
    shū
    fāng
  • zhǎn
    kùn
    áng
    qiū
    fēng
    dòng
    huì
    juān
    weī
    fāng
  • zhī
    tuī
    shǎng
    cóng
    zhuó
    cāng
    làng
    róng
    huá
    xūn
    suì
    yǒu
    yán
    shuāng
  • guān
    chī
    cái
    chū
    xún
    cháng
    qún
    xiōng
    weì
    dìng
    zhù
    yīng
    jùn
    xiáng

原文: 往昔十四五,出游翰墨场。斯文崔魏徒,以我似班扬。
七龄思即壮,开口咏凤凰。九龄书大字,有作成一囊。
性豪业嗜酒,嫉恶怀刚肠。脱略小时辈,结交皆老苍。
饮酣视八极,俗物都茫茫。东下姑苏台,已具浮海航。
到今有遗恨,不得穷扶桑。王谢风流远,阖庐丘墓荒。
剑池石壁仄,长洲荷芰香。嵯峨阊门北,清庙映回塘。
每趋吴太伯,抚事泪浪浪。枕戈忆勾践,渡浙想秦皇。
蒸鱼闻匕首,除道哂要章。越女天下白,鉴湖五月凉。
剡溪蕴秀异,欲罢不能忘。归帆拂天姥,中岁贡旧乡。
气劘屈贾垒,目短曹刘墙。忤下考功第,独辞京尹堂。
放荡齐赵间,裘马颇清狂。春歌丛台上,冬猎青丘旁。
呼鹰皂枥林,逐兽云雪冈。射飞曾纵鞚,引臂落鹙鶬.
苏侯据鞍喜,忽如携葛强。快意八九年,西归到咸阳。
许与必词伯,赏游实贤王。曳裾置醴地,奏赋入明光。
天子废食召,群公会轩裳。脱身无所爱,痛饮信行藏。
黑貂不免敝,斑鬓兀称觞。杜曲晚耆旧,四郊多白杨。
坐深乡党敬,日觉死生忙。朱门任倾夺,赤族迭罹殃。
国马竭粟豆,官鸡输稻粱。举隅见烦费,引古惜兴亡。
河朔风尘起,岷山行幸长。两宫各警跸,万里遥相望。
崆峒杀气黑,少海旌旗黄。禹功亦命子,涿鹿亲戎行。
翠华拥英岳,螭虎啖豺狼。爪牙一不中,胡兵更陆梁。
大军载草草,凋瘵满膏肓。备员窃补衮,忧愤心飞扬。
上感九庙焚,下悯万民疮。斯时伏青蒲,廷争守御床。
君辱敢爱死,赫怒幸无伤。圣哲体仁恕,宇县复小康。
哭庙灰烬中,鼻酸朝未央。小臣议论绝,老病客殊方。
郁郁苦不展,羽翮困低昂。秋风动哀壑,碧蕙捐微芳。
之推避赏从,渔父濯沧浪。荣华敌勋业,岁暮有严霜。
吾观鸱夷子,才格出寻常。群凶逆未定,侧伫英俊翔。



杜甫简介
唐朝 诗人杜甫的照片

杜甫(712年2月12日-770年),字子美,号少陵野老,一号杜陵野客、杜陵布衣,唐朝现实主义诗人,其著作以弘大的社会写实著称。杜甫家族出于京兆杜氏分支,唐朝时京兆杜氏多自称为杜陵人。曾任左拾遗、检校工部员外郎,后曾隐居成都草堂,世称杜拾遗、杜工部,又称杜少陵、杜草堂。


杜甫与李白并称“李杜”,为了与晚唐的两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别,又称作“大李杜”,明清以后也常被尊称为“老杜”。虽然在世时名声并不显赫,但在身后,杜甫的作品最终对中国古典文学和日本近代文学产生了深远的影响。约1500首诗歌被保留了下来,作品集为《杜工部集》。他在中国古典诗歌中以风格浑朴沉郁著称。相对李白疏朗洒脱的“诗仙”,杜甫被后人奉为“诗圣”。他的诗也因其社会时代意义被誉为“诗史”。