《忆昔二首》拼音译文赏析

  • èr
    shǒu
  • [
    táng
    ]
  • xiān
    huáng
    xún
    shuò
    fāng
    qiān
    chéng
    wàn
    xián
    yáng
    yīn
    shān
    jiāo
    hàn
    xiě
  • cháng
    dōng
    zǒu
    zàng
    chéng
    fǎn
    guài
    guān
    zhōng
    xiǎo
    ér
    huài
    gāng
  • zhāng
    hòu
    shàng
    weí
    máng
    zhì
    jīn
    jīn
    shàng
    yóu
    luàn
    láo
    shēn
    jiāo
    fāng
  • jìn
    shì
    tāo
    fèng
    yǐn
    chū
    bīng
    zhěng
    dāng
    weí
    liú
    měng
    shì
    shǒu
    weì
    yāng
  • zhì
    shǐ
    使
    yōng
    fáng
    西
    qiāng
    quǎn
    róng
    zhí
    lái
    zuò
    lín
    bǎi
    guān
    xiǎn
    suí
    tiān
    wáng
  • yuàn
    jiàn
    beǐ
    jiè
    lǎo
    yòng
    shàng
    shū
    láng
  • kaī
    yuán
    quán
    shèng
    xiǎo
    yóu
    zàng
    wàn
    jiā
    shì
    dào
    liú
    zhī
    bái
  • gōng
    cāng
    lǐn
    fēng
    shí
    jiǔ
    zhōu
    dào
    chái
    yuǎn
    xíng
    láo
    chū
  • wán
    gǎo
    chē
    bān
    bān
    nán
    gēng
    sāng
    xiāng
    shī
    gōng
    zhōng
    shèng
    rén
    zòu
    yún
    mén
  • tiān
    xià
    péng
    yǒu
    jiē
    jiāo
    bǎi
    nián
    jiān
    weì
    zaī
    biàn
    shū
    sūn
    xiāo
  • wén
    juàn
    zhí
    wàn
    qián
    yǒu
    tián
    zhòng
    jīn
    liú
    xiě
    luò
    yáng
    gōng
    diàn
    殿
    shāo
    fén
    jìn
  • zōng
    miào
    xīn
    chú
    xué
    shāng
    xīn
    rěn
    wèn
    jiù
    chū
    cóng
    luàn
    shuō
  • xiǎo
    chén
    dùn
    suǒ
    néng
    cháo
    tíng
    shí
    méng
    zhì
    zhōu
    xuān
    zhōng
    xìng
    wàng
    huáng
  • xiě
    jiāng
    hàn
    shēn
    shuaī

原文: 忆昔先皇巡朔方,千乘万骑入咸阳。阴山骄子汗血马,
长驱东胡胡走藏。邺城反覆不足怪,关中小儿坏纪纲,
张后不乐上为忙。至今今上犹拨乱,劳身焦思补四方。
我昔近侍叨奉引,出兵整肃不可当。为留猛士守未央,
致使岐雍防西羌。犬戎直来坐御林,百官跣足随天王。
愿见北地傅介子,老儒不用尚书郎。
忆昔开元全盛日,小邑犹藏万家室。稻米流脂粟米白,
公私仓廪俱丰实。九州道路无豺虎,远行不劳吉日出。
齐纨鲁缟车班班,男耕女桑不相失。宫中圣人奏云门,
天下朋友皆胶漆。百馀年间未灾变,叔孙礼乐萧何律。
岂闻一绢直万钱,有田种谷今流血。洛阳宫殿烧焚尽,
宗庙新除狐兔穴。伤心不忍问耆旧,复恐初从乱离说。
小臣鲁钝无所能,朝廷记识蒙禄秩。周宣中兴望我皇,
洒血江汉身衰疾。



杜甫简介
唐朝 诗人杜甫的照片

杜甫(712年2月12日-770年),字子美,号少陵野老,一号杜陵野客、杜陵布衣,唐朝现实主义诗人,其著作以弘大的社会写实著称。杜甫家族出于京兆杜氏分支,唐朝时京兆杜氏多自称为杜陵人。曾任左拾遗、检校工部员外郎,后曾隐居成都草堂,世称杜拾遗、杜工部,又称杜少陵、杜草堂。


杜甫与李白并称“李杜”,为了与晚唐的两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别,又称作“大李杜”,明清以后也常被尊称为“老杜”。虽然在世时名声并不显赫,但在身后,杜甫的作品最终对中国古典文学和日本近代文学产生了深远的影响。约1500首诗歌被保留了下来,作品集为《杜工部集》。他在中国古典诗歌中以风格浑朴沉郁著称。相对李白疏朗洒脱的“诗仙”,杜甫被后人奉为“诗圣”。他的诗也因其社会时代意义被誉为“诗史”。