《万愤词投魏郎中》拼音译文赏析

  • wàn
    fèn
    tóu
    weì
    láng
    zhōng
  • [
    táng
    ]
    bái
  • hǎi
    shuǐ
    rén
    jīng
    wěng
    shā
    ér
    sài
    shǐ
    tāo
    tiān
    yàn
  • liù
    lóng
    zhī
    hào
    dàng
    qiān
    bái
    qín
    西
    jiǔ
    xīng
    fēn
    áo
    áo
  • nán
    guàn
    jūn
    tiān
    ér
    liàn
    gāo
    táng
    ér
    yǎn
    leì
    xiě
    ér
    chéng
  • chūn
    ér
    cǎo
    yōu
    yuàn
    ér
    chén
    xiōng
    jiǔ
    jiāng
    sān
    xiá
  • beī
    huà
    zhī
    nán
    líng
    guān
    beǐ
    chóu
    zhāng
    tiān
    nán
    lǎo
  • mén
    ròu
    sàn
    bǎi
    cǎo
    nán
    xiāng
    xié
    shù
    zhēn
    guì
  • qiú
    luán
    chǒ
    shùn
    shòu
    chéng
    gēng
    shuaī
    jiāng
    ān
  • hǎo
    zhě
    hǎo
    zhě
    rěn
    lín
    weī
    ér
    xiāng
    chī
  • péng
    yuè
    hǎi
    háo
    liè
    weí
    cāng
    cāng
    zhī
    tiān
    gāo
    shì
  • tīng
    beī
    tuō
    láo
    tǎng
    biàn
    meǐ
    jūn
    shōu
    bái

原文: 海水渤潏,人罹鲸鲵。蓊胡沙而四塞,始滔天于燕齐。
何六龙之浩荡,迁白日于秦西。九土星分,嗷嗷栖栖。
南冠君子,呼天而啼。恋高堂而掩泣,泪血地而成泥。
狱户春而不草,独幽怨而沉迷。兄九江兮弟三峡,
悲羽化之难齐。穆陵关北愁爱子,豫章天南隔老妻。
一门骨肉散百草,遇难不复相提携。树榛拔桂,
囚鸾宠鸡。舜昔授禹,伯成耕犁。德自此衰,吾将安栖。
好我者恤我,不好我者何忍临危而相挤。子胥鸱夷,
彭越醢醯。自古豪烈,胡为此繄。苍苍之天,高乎视低。
如其听卑,脱我牢狴。傥辨美玉,君收白珪。



李白简介
唐朝 诗人李白的照片

李白(701年-762年),字太白,号青莲居士,唐代伟大的浪漫主义诗人,被后人尊称为“诗仙”。李白出生于河南洛阳,他的父亲李商隐是一位著名的诗人,母亲则是一位深受尊敬的女士。李白曾就读于唐朝的著名学府,并受到了唐太宗李世民的赏识。他的诗歌极富浪漫主义色彩,深受后人喜爱,被誉为“诗圣”。

代表作有《望庐山瀑布》《行路难》《蜀道难》《将进酒》《梁甫吟》《早发白帝城》等多首。