《留别贾舍人至二首》拼音译文赏析

  • liú
    bié
    jiǎ
    shè
    rén
    zhì
    èr
    shǒu
  • [
    táng
    ]
    bái
  • liáng
    bái
    yún
    piāo
    lái
    nán
    zhōu
    peí
    huí
    cāng
    shí
    jiàn
    luó
    qiū
  • áo
    shān
    hǎi
    qīng
    míng
    yáng
    hóng
    liú
    tuō
    fèng
    cóng
    zhī
    tiān
    yóu
  • fèng
    dào
    nán
    áo
    xiáng
    hái
    kūn
    qiū
    kěn
    xián
    míng
    cán
    zhōu
  • yuǎn
    xiè
    zhǔ
    rén
    míng
    zhū
    nán
    àn
    tóu
    shì
    tiān
    jiàn
    西
    dēng
    yuè
    yáng
    lóu
  • cháng
    xiào
    wàn
    fēng
    sǎo
    qīng
    xiōng
    zhōng
    yōu
    shuí
    niàn
    liú
    yuè
    shí
    huà
    weí
    rào
    zhǐ
    róu
  • qiū
    fēng
    chuī
    shuāng
    diāo
    yán
    xià
    fāng
    zhé
    fāng
    yuàn
    suì
    wǎn
    bié
    shāng
  • miù
    pān
    qīng
    suǒ
    xián
    yán
    beǐ
    táng
    jūn
    weí
    cháng
    shā
    zhī
    láng
  • quàn
    beī
    jiǔ
    weí
    dào
    cháng
    zhū
    liǎng
    fēn
    zèng
    cùn
    xīn
    guì
    wàng
  • ér
    rén
    xiāng
    kàn
    leì
    chéng
    xíng

原文: 大梁白云起,飘飖来南洲。裴回苍梧野,十见罗浮秋。
鳌抃山海倾,四溟扬洪流。意欲托孤凤,从之摩天游。
凤苦道路难,翱翔还昆丘。不肯衔我去,哀鸣惭不周。
远客谢主人,明珠难暗投。拂拭倚天剑,西登岳阳楼。
长啸万里风,扫清胸中忧。谁念刘越石,化为绕指柔。
秋风吹胡霜,凋此檐下芳。折芳怨岁晚,离别凄以伤。
谬攀青琐贤,延我于北堂。君为长沙客,我独之夜郎。
劝此一杯酒,岂惟道路长。割珠两分赠,寸心贵不忘。
何必儿女仁,相看泪成行。



李白简介
唐朝 诗人李白的照片

李白(701年-762年),字太白,号青莲居士,唐代伟大的浪漫主义诗人,被后人尊称为“诗仙”。李白出生于河南洛阳,他的父亲李商隐是一位著名的诗人,母亲则是一位深受尊敬的女士。李白曾就读于唐朝的著名学府,并受到了唐太宗李世民的赏识。他的诗歌极富浪漫主义色彩,深受后人喜爱,被誉为“诗圣”。

代表作有《望庐山瀑布》《行路难》《蜀道难》《将进酒》《梁甫吟》《早发白帝城》等多首。