《留别曹南群官之江南》拼音译文赏析

  • liú
    bié
    cáo
    nán
    qún
    guān
    zhī
    jiāng
    nán
  • [
    táng
    ]
    bái
  • diào
    bái
    lóng
    fàng
    lóng
    shuǐ
    bàng
    dào
    chéng
    běn
    huī
    shǒu
    líng
    cāng
    cāng
  • shí
    lái
    guān
    rén
    tán
    xiào
    yóu
    xuān
    huáng
    xiàn
    shào
    chéng
    shì
    guī
    xiū
    jiàn
    zhāng
  • shí
    nián
    西
    xiào
    lǎn
    jìng
    qiū
    shuāng
    jiàn
    liú
    xiá
    liàn
    dān
    cuì
    fáng
  • shēn
    peì
    huō
    luò
    yāo
    chuī
    náng
    xiān
    rén
    jià
    cǎi
    fèng
    zhì
    zài
    qióng
    xiá
    huāng
  • liàn
    rén
    peí
    huí
    weì
    áo
    xiáng
    dōng
    liú
    sòng
    bái
    zhòu
    lán
    huì
    fāng
  • xiān
    gōng
    liǎng
    cóng
    rén
    jiān
    jiǔ
    cuī
    zàng
    fàn
    shuō
    jiàn
    píng
    huái
    怀
    wáng
  • piāo
    piāo
    xiá
    xīn
    liú
    làng
    jiāng
    xiāng
    chóu
    weí
    wàn
    bié
    xián
    shāng
  • huái
    shuǐ
    wáng
    zhōu
    jīn
    líng
    rào
    dān
    yáng
    lóu
    tái
    zhào
    hǎi
    yáo
    chuān
    guāng
  • beǐ
    wàng
    jūn
    xiāng
    leì
    chéng
    xíng
    cháo
    yún
    luò
    mèng
    zhǔ
    yáo
    cǎo
    kōng
    gāo
    táng
  • dòng
    tíng
    qīng
    fēng
    mǎn
    xiāo
    xiāng
    huái
    怀
    jūn
    mián
    miǎo
    lǎn
    qíng
    liáng
  • dēng
    yuè
    tiào
    bǎi
    chuān
    yǎo
    rán
    wàn
    hèn
    cháng
    zhī
    liàn
    é
    meí
    nòng
    jǐng
    ǒu
    yáng

原文: 我昔钓白龙,放龙溪水傍。道成本欲去,挥手凌苍苍。
时来不关人,谈笑游轩皇。献纳少成事,归休辞建章。
十年罢西笑,览镜如秋霜。闭剑琉璃匣,炼丹紫翠房。
身佩豁落图,腰垂虎鞶囊。仙人驾彩凤,志在穷遐荒。
恋子四五人,裴回未翱翔。东流送白日,骤歌兰蕙芳。
仙宫两无从,人间久摧藏。范蠡说句践,屈平去怀王。
飘飘紫霞心,流浪忆江乡。愁为万里别,复此一衔觞。
淮水帝王州,金陵绕丹阳。楼台照海色,衣马摇川光。
及此北望君,相思泪成行。朝云落梦渚,瑶草空高堂。
帝子隔洞庭,青枫满潇湘。怀君路绵邈,览古情凄凉。
登岳眺百川,杳然万恨长。知恋峨眉去,弄景偶骑羊。



李白简介
唐朝 诗人李白的照片

李白(701年-762年),字太白,号青莲居士,唐代伟大的浪漫主义诗人,被后人尊称为“诗仙”。李白出生于河南洛阳,他的父亲李商隐是一位著名的诗人,母亲则是一位深受尊敬的女士。李白曾就读于唐朝的著名学府,并受到了唐太宗李世民的赏识。他的诗歌极富浪漫主义色彩,深受后人喜爱,被誉为“诗圣”。

代表作有《望庐山瀑布》《行路难》《蜀道难》《将进酒》《梁甫吟》《早发白帝城》等多首。