《和仆射晋公扈从温汤(时为右补阙)》拼音译文赏析

  • shè
    jìn
    gōng
    cóng
    wēn
    tāng
    shí
    weí
    yòu
  • [
    táng
    ]
    wáng
    weí
  • tiān
    xìng
    xīn
    fēng
    jīng
    weì
    shuǐ
    dōng
    hán
    shān
    tiān
    zhàng
    wài
    wēn
    màn
    chéng
    zhōng
  • diàn
    qún
    xiān
    zuò
    fén
    xiāng
    tài
    gōng
    chū
    yóu
    féng
    liè
    jiàn
    feī
    xióng
  • shàng
    zǎi
    weí
    huà
    míng
    shí
    tài
    tóng
    líng
    zhī
    sān
    xiù
    chén
    wàn
    xiāng
    hóng
  • wáng
    zūn
    jiào
    tiān
    bīng
    xiǎo
    zhàn
    gōng
    móu
    yóu
    guī
    zhé
    jiàng
    shǔ
    wén
    zōng
  • jiàn
    fāng
    chén
    shī
    qiě
    weì
    gōng
    cháng
    yín
    sòng
    cháo
    yǎng
    qīng
    fēng

原文: 天子幸新丰,旌旗渭水东。寒山天仗外,温谷幔城中。
奠玉群仙座,焚香太乙宫。出游逢牧马,罢猎见非熊。
上宰无为化,明时太古同。灵芝三秀紫,陈粟万箱红。
王礼尊儒教,天兵小战功。谋犹归哲匠,词赋属文宗。
司谏方无阙,陈诗且未工。长吟吉甫颂,朝夕仰清风。



王维简介
唐朝 诗人王维的照片

王维(692年-761年),字摩诘,号摩诘居士,祖籍山西祁县,其父迁居于蒲州(今山西永济市),遂为河东人。盛唐山水田园派诗人、画家,号称“诗佛”。今存诗400余首,重要诗作有《相思》、《山居秋暝》等。与孟浩然合称“王孟”。王维早年诗作充满爱国热情,晚年笃信佛教,因此其晚期作品中融合佛法,充满禅意。
王维受母亲影响,精通佛学,其字“摩诘”,是取自佛教的《维摩诘经》。