《故人张諲工诗善易卜兼能丹青草隶顷以诗见赠聊获酬之》拼音译文赏析

  • rén
    zhāng
    gōng
    shī
    shàn
    jiān
    néng
    dān
    qīng
    cǎo
    qǐng
    shī
    jiàn
    zèng
    liáo
    huò
    chóu
    zhī
  • [
    táng
    ]
    wáng
    weí
  • zhú
    chéng
    dōng
    yóu
    xiá
    ér
    yǐn
    náng
    shā
    mào
    zuò
    dàn
    shǔ
    zhōng
    shí
    kaī
    guà
  • luò
    xià
    shū
    shēng
    jiě
    yǒng
    shī
    yào
    lán
    huā
    jìng
    héng
    mén
    shí
    liáo
    yǐn
  • píng
    fēng
    diǎn
    huò
    sūn
    láng
    tuán
    shān
    cǎo
    shū
    qīng
    neì
    shǐ
    yuán
    gāo
    zhěn
    sān
    chūn
  • yǒng
    chuī
    weí
    jué
    lín
    xiǎng
    cài
    yōng
    jīn
    lǎo
    gēng
    jiāng
    shū
    rén

原文: 不逐城东游侠儿,隐囊纱帽坐弹棋。蜀中夫子时开卦,
洛下书生解咏诗。药阑花径衡门里,时复据梧聊隐几。
屏风误点惑孙郎,团扇草书轻内史。故园高枕度三春,
永日垂帷绝四邻。自想蔡邕今已老,更将书籍与何人。



王维简介
唐朝 诗人王维的照片

王维(692年-761年),字摩诘,号摩诘居士,祖籍山西祁县,其父迁居于蒲州(今山西永济市),遂为河东人。盛唐山水田园派诗人、画家,号称“诗佛”。今存诗400余首,重要诗作有《相思》、《山居秋暝》等。与孟浩然合称“王孟”。王维早年诗作充满爱国热情,晚年笃信佛教,因此其晚期作品中融合佛法,充满禅意。
王维受母亲影响,精通佛学,其字“摩诘”,是取自佛教的《维摩诘经》。