《休假还旧业便使(一作卢象诗)》拼音译文赏析

  • xiū
    jià
    hái
    jiù
    biàn
    便
    shǐ
    使
    zuò
    xiàng
    shī
  • [
    táng
    ]
    wáng
    weí
  • xiè
    bìng
    shǐ
    gào
    guī
    sāng
    jiā
    rén
    jiē
    zhù
    xiāng
    hòu
    héng
    mén
  • shí
    beì
    jiē
    cháng
    nián
    chéng
    rén
    jiù
    tóng
    shàng
    táng
    jiā
    qìng
    yīn
    qīn
    chǐ
    齿
  • lún
    jiù
    beī
    qiě
    xiāng
    tián
    yuán
    zhuàn
    dàn
    yǒu
    hán
    quán
    shuǐ
  • shuaī
    liǔ
    xiāo
    tiáo
    qiū
    guāng
    qīng
    mén
    zhà
    xiū
    feī
    biàn
    便
    zhǐ
  • zhōng
    yǐn
    wáng
    chéng
    yōu
    cóng
    shǐ

原文: 谢病始告归,依依入桑梓。家人皆伫立,相候衡门里。
时辈皆长年,成人旧童子。上堂嘉庆毕,顾与姻亲齿。
论旧忽馀悲,目存且相喜。田园转芜没,但有寒泉水。
衰柳日萧条,秋光清邑里。入门乍如客,休骑非便止。
中饮顾王程,离忧从此始。



王维简介
唐朝 诗人王维的照片

王维(692年-761年),字摩诘,号摩诘居士,祖籍山西祁县,其父迁居于蒲州(今山西永济市),遂为河东人。盛唐山水田园派诗人、画家,号称“诗佛”。今存诗400余首,重要诗作有《相思》、《山居秋暝》等。与孟浩然合称“王孟”。王维早年诗作充满爱国热情,晚年笃信佛教,因此其晚期作品中融合佛法,充满禅意。
王维受母亲影响,精通佛学,其字“摩诘”,是取自佛教的《维摩诘经》。