《燕子龛禅师》拼音译文赏析

  • yàn
    kān
    shàn
    shī
  • [
    táng
    ]
    wáng
    weí
  • shān
    zhōng
    yàn
    kān
    yáng
    cháng
    è
    liè
    jìng
    pán
    chā
    tiān
    duō
    qiào
    崿
  • quán
    hǒu
    ér
    pēn
    guài
    shí
    kàn
    luò
    fǎng
    访
    weì
    zhī
    dīng
    chóu
    záo
  • shàng
    rén
    shēng
    yuán
    shēng
    cháng
    liù
    shí
    qìng
    yǐn
    cháng
    dài
    suǒ
  • zhòng
    tián
    shāo
    bái
    yún
    zhuó
    xiǎng
    dān
    xíng
    suí
    shí
    yuán
    guī
    duì
    cháo
    sōng
  • shí
    shān
    shén
    qǐng
    ǒu
    féng
    dòng
    xiān
    jiù
    shì
    duō
    beī
    xīn
    xíng
    zuò
  • zhōu
    shāng
    juàn
    shǔ
    duō
    yān
    yán
    zhà
    páng
    chuān
    穿
    jiàn
    chún
    shí
    wài
    tuò
  • qiáo
    yīn
    dǎo
    shù
    jià
    shān
    zhí
    chuī
    téng
    niǎo
    dào
    píng
    lóng
    gōng
    weí
    zhī
  • tiào
    shuí
    jiē
    jué
    miǎn
    mén
    shān
    yīn
    yīn
    jié
    jiā
    guī
    jiù
    lín
  • xiàng
    shí
    mén
    rèn
    jūn
    chūn
    cǎo
    shēn

原文: 山中燕子龛,路剧羊肠恶。裂地竞盘屈,插天多峭崿。
瀑泉吼而喷,怪石看欲落。伯禹访未知,五丁愁不凿。
上人无生缘,生长居紫阁。六时自搥磬,一饮常带索。
种田烧白云,斫漆响丹壑。行随拾栗猿,归对巢松鹤。
时许山神请,偶逢洞仙博。救世多慈悲,即心无行作。
周商倦积阻,蜀物多淹泊。岩腹乍旁穿,涧唇时外拓。
桥因倒树架,栅值垂藤缚。鸟道悉已平,龙宫为之涸。
跳波谁揭厉,绝壁免扪摸。山木日阴阴,结跏归旧林。
一向石门里,任君春草深。



王维简介
唐朝 诗人王维的照片

王维(692年-761年),字摩诘,号摩诘居士,祖籍山西祁县,其父迁居于蒲州(今山西永济市),遂为河东人。盛唐山水田园派诗人、画家,号称“诗佛”。今存诗400余首,重要诗作有《相思》、《山居秋暝》等。与孟浩然合称“王孟”。王维早年诗作充满爱国热情,晚年笃信佛教,因此其晚期作品中融合佛法,充满禅意。
王维受母亲影响,精通佛学,其字“摩诘”,是取自佛教的《维摩诘经》。