《晦日游大理韦卿城南别业四声依次用各六韵》拼音译文赏析

  • huì
    yóu
    weí
    qīng
    chéng
    nán
    bié
    shēng
    yòng
    liù
    yùn
  • [
    táng
    ]
    wáng
    weí
  • shì
    tán
    shì
    rán
    jiāng
    hǎi
    rén
    wén
    chén
    wài
    yóu
    jiě
    cān
    f
    L
    zhū
  • píng
    zhào
    xuān
    jǐng
    shàng
    tiān
    chuī
    chūn
    yún
    zhāng
    jìng
    beǐ
    fàn
    zhōu
    guò
    dōng
    lín
  • xiāng
    xìn
    gāo
    huì
    láo
    jiā
    chén
    xìng
    tóng
    rǎng
    xīn
    yáo
    weí
    jūn
  • jiāo
    líng
    xià
    yǒng
    tóng
    xié
    shǒu
    rén
    ǎi
    chuān
    yáng
    píng
    yuán
    jiàn
    fēng
    shǒu
  • yuán
    míng
    chūn
    jiū
    lín
    báo
    meì
    xīn
    liǔ
    shàng
    qīng
    shǐ
    dēng
    lǎo
    qián
    weí
    shòu
    寿
  • lín
    dāng
    yóu
    nán
    beī
    yuē
    lüè
    zhí
    beī
    jiǔ
    guī
    chù
    weī
    guān
    chóu
    chàng
    xīn
    jiù
  • dōng
    zhōng
    xuě
    zài
    shàng
    chūn
    liú
    shǐ
    fēng
    chàng
    huái
    怀
    bào
    shān
    chuān
    duō
    xiù
  • diāo
    xiān
    chén
    chuī
    páo
    kuài
    yún
    zhì
    gāo
    qíng
    làng
    hǎi
    yuè
    shēng
    tiān
  • jūn
    wài
    zān
    yīng
    chén
    liáng
    suǒ
    héng
    mén
    zhōng
    táo
    rán
    wàng
    guì
  • gāo
    guǎn
    lín
    chéng
    beī
    kuàng
    rán
    dàng
    xīn
    dàn
    dàng
    dòng
    yún
    tiān
    líng
    lóng
    yìng
  • què
    cháo
    jié
    kōng
    lín
    xiǎng
    yōu
    yìng
    jiē
    xián
    xiá
    pái
    huái
    zhí
    zhú
  • shàng
    chūn
    biàn
    qiáo
    xián
    wàng
    huì
    hòu
    zhōu
    yìng
    绿

原文: 与世澹无事,自然江海人。侧闻尘外游,解骖fL朱轮。
平野照暄景,上天垂春云。张组竟北阜,泛舟过东邻。
故乡信高会,牢醴及佳辰。幸同击壤乐,心荷尧为君。
郊居杜陵下,永日同携手。仁里霭川阳,平原见峰首。
园庐鸣春鸠,林薄媚新柳。上卿始登席,故老前为寿。
临当游南陂,约略执杯酒。归欤绌微官,惆怅心自咎。
冬中馀雪在,墟上春流驶。风日畅怀抱,山川多秀气。
雕胡先晨炊,庖脍亦云至。高情浪海岳,浮生寄天地。
君子外簪缨,埃尘良不啻。所乐衡门中,陶然忘其贵。
高馆临澄陂,旷然荡心目。淡荡动云天,玲珑映墟曲。
鹊巢结空林,雉雊响幽谷。应接无闲暇,徘徊以踯躅。
纡组上春堤,侧弁倚乔木。弦望忽已晦,后期洲应绿。



王维简介
唐朝 诗人王维的照片

王维(692年-761年),字摩诘,号摩诘居士,祖籍山西祁县,其父迁居于蒲州(今山西永济市),遂为河东人。盛唐山水田园派诗人、画家,号称“诗佛”。今存诗400余首,重要诗作有《相思》、《山居秋暝》等。与孟浩然合称“王孟”。王维早年诗作充满爱国热情,晚年笃信佛教,因此其晚期作品中融合佛法,充满禅意。
王维受母亲影响,精通佛学,其字“摩诘”,是取自佛教的《维摩诘经》。