《送韦大夫东京留守》拼音译文赏析

  • sòng
    weí
    dōng
    jīng
    liú
    shǒu
  • [
    táng
    ]
    wáng
    weí
  • rén
    wài
    shì
    kōng
    duān
    jié
    xiá
    xīn
    céng
    shì
    cháo
    qiǎn
    shǐ
    zhī
    yáo
    shùn
    shēn
  • cāng
    shēng
    yǒu
    huáng
    qiáo
    lín
    shàng
    shén
    yùn
    chōng
    chén
    jīn
  • yún
    leí
    kāng
    tún
    nán
    jiāng
    hǎi
    suì
    feī
    chén
    tiān
    gōng
    rén
    yīng
    lóng
    gǔn
    zhān
    jūn
    lín
  • míng
    gǒu
    jià
    bǎo
    rèn
    zhì
    guàn
    fāng
    lǐng
    qīng
    jǐng
    zhào
    huá
    zān
  • kāng
    kǎi
    niàn
    wáng
    shì
    cóng
    róng
    xiàn
    guān
    zhēn
    yún
    sān
    chuān
    huà
    jiǎo
    lóng
    yín
  • chén
    yáng
    tiān
    hàn
    shēng
    juàn
    yīn
    qióng
    rén
    níng
    zhī
    qín
  • rán
    hòu
    jiě
    jīn
    dōng
    shān
    cén
    geǐ
    shì
    huáng
    mén
    xǐng
    qiū
    guāng
    zhèng
    chén
    chén
  • zhuàng
    xīn
    shēn
    tuì
    退
    lǎo
    bìng
    suí
    nián
    qīn
    jūn
    cóng
    xiāng
    fǎng
    访
    chóng
    xuán
    xún

原文: 人外遗世虑,空端结遐心。曾是巢许浅,始知尧舜深。
苍生讵有物,黄屋如乔林。上德抚神运,冲和穆宸襟。
云雷康屯难,江海遂飞沉。天工寄人英,龙衮瞻君临。
名器苟不假,保釐固其任。素质贯方领,清景照华簪。
慷慨念王室,从容献官箴。云旗蔽三川,画角发龙吟。
晨扬天汉声,夕卷大河阴。穷人业已宁,逆虏遗之擒。
然后解金组,拂衣东山岑。给事黄门省,秋光正沉沉。
壮心与身退,老病随年侵。君子从相访,重玄其可寻。



王维简介
唐朝 诗人王维的照片

王维(692年-761年),字摩诘,号摩诘居士,祖籍山西祁县,其父迁居于蒲州(今山西永济市),遂为河东人。盛唐山水田园派诗人、画家,号称“诗佛”。今存诗400余首,重要诗作有《相思》、《山居秋暝》等。与孟浩然合称“王孟”。王维早年诗作充满爱国热情,晚年笃信佛教,因此其晚期作品中融合佛法,充满禅意。
王维受母亲影响,精通佛学,其字“摩诘”,是取自佛教的《维摩诘经》。