《送綦毋秘书弃官还江东》拼音译文赏析

  • sòng
    shū
    guān
    hái
    jiāng
    dōng
  • [
    táng
    ]
    wáng
    weí
  • míng
    shí
    jiǔ
    zhì
    jūn
    tóng
    tiān
    mìng
    yuàn
    rén
    shēng
    yǒu
    fēng
  • niàn
    jūn
    hǎi
    jiāng
    ān
    qióng
    qiū
    tiān
    wàn
    jìng
    chéng
    jiāng
    kōng
  • qīng
    yōu
    yōu
    kòu
    xián
    míng
    yuè
    zhōng
    guāng
    niǎo
    tán
    ěr
    jiān
    jiā
    cóng
  • yōng
    zhāo
    shì
    shuaī
    bìn
    péng
    wán
    shū
    àn
    rén
    shì
    lòu
    yuǎn
    tiān
    cōng
  • weī
    zòng
    cǎi
    shuí
    weí
    zhì
    gōng
    cóng
    guī
    gēng
    weí
    lǎo
    nóng

原文: 明时久不达,弃置与君同。天命无怨色,人生有素风。
念君拂衣去,四海将安穷。秋天万里净,日暮澄江空。
清夜何悠悠,扣舷明月中。和光鱼鸟际,澹尔蒹葭丛。
无庸客昭世,衰鬓日如蓬。顽疏暗人事,僻陋远天聪。
微物纵可采,其谁为至公。余亦从此去,归耕为老农。



王维简介
唐朝 诗人王维的照片

王维(692年-761年),字摩诘,号摩诘居士,祖籍山西祁县,其父迁居于蒲州(今山西永济市),遂为河东人。盛唐山水田园派诗人、画家,号称“诗佛”。今存诗400余首,重要诗作有《相思》、《山居秋暝》等。与孟浩然合称“王孟”。王维早年诗作充满爱国热情,晚年笃信佛教,因此其晚期作品中融合佛法,充满禅意。
王维受母亲影响,精通佛学,其字“摩诘”,是取自佛教的《维摩诘经》。