《胡居士卧病遗米因赠》拼音译文赏析

  • shì
    bìng
    yīn
    zèng
  • [
    táng
    ]
    wáng
    weí
  • liǎo
    guān
    yīn
    gēn
    xìng
    suǒ
    yǒu
    wàng
    gǒu
    shēng
    shì
    shēn
    shú
    xiū
    jiù
  • shēng
    weì
    yīn
    jiè
    shuí
    shǒu
    yán
    lián
    huā
    è
    yáng
    zhī
    zhǒu
  • bǎo
    xiāng
    fàn
    zuì
    shēng
    wén
    jiǔ
    yǒu
    duàn
    cháng
    jiàn
    shēng
    miè
    huàn
    mèng
    shòu
  • bìng
    shí
    xiāng
    kōng
    dìng
    kuáng
    zǒu
    yǒu
    zhēn
    yǒu
    gòu
  • shì
    tōng
    suí
    shàn
    dǒu
    sǒu
    chuáng
    shàng
    zhān
    zhōng
    yǒu
    zhōu
    fǒu
  • zhaī
    shí
    shí
    dìng
    yìng
    kōng
    shù
    kǒu
    liáo
    chí
    shǔ
    dǒu
    qiě
    jiù
    shēng

原文: 了观四大因,根性何所有。妄计苟不生,是身孰休咎。
色声何谓客,阴界复谁守。徒言莲花目,岂恶杨枝肘。
既饱香积饭,不醉声闻酒。有无断常见,生灭幻梦受。
即病即实相,趋空定狂走。无有一法真,无有一法垢。
居士素通达,随宜善抖擞。床上无毡卧,镉中有粥否。
斋时不乞食,定应空漱口。聊持数斗米,且救浮生取。



王维简介
唐朝 诗人王维的照片

王维(692年-761年),字摩诘,号摩诘居士,祖籍山西祁县,其父迁居于蒲州(今山西永济市),遂为河东人。盛唐山水田园派诗人、画家,号称“诗佛”。今存诗400余首,重要诗作有《相思》、《山居秋暝》等。与孟浩然合称“王孟”。王维早年诗作充满爱国热情,晚年笃信佛教,因此其晚期作品中融合佛法,充满禅意。
王维受母亲影响,精通佛学,其字“摩诘”,是取自佛教的《维摩诘经》。