《横吹曲辞。陇头吟》拼音译文赏析

  • héng
    chuī
    lǒng
    tóu
    yín
  • [
    táng
    ]
    wáng
    weí
  • cháng
    ān
    shào
    nián
    yóu
    xiá
    shàng
    shù
    lóu
    kàn
    tài
    bái
    lǒng
    tóu
    míng
    yuè
    jiǒ
    lín
    guān
  • lǒng
    shàng
    xíng
    rén
    chuī
    guān
    西
    lǎo
    jiāng
    shèng
    chóu
    zhù
    tīng
    zhī
    shuāng
    leì
    liú
  • shēn
    jīng
    xiǎo
    bǎi
    zhàn
    huī
    xià
    piān
    wàn
    hóu
    cái
    weí
    diǎn
    shǔ
    guó
  • jié
    máo
    kōng
    jìn
    hǎi
    西
    tóu

原文: 长安少年游侠客,夜上戍楼看太白。陇头明月迥临关,
陇上行人夜吹笛。关西老将不胜愁,驻马听之双泪流。
身经大小百馀战,麾下偏裨万户侯。苏武才为典属国,
节旄空尽海西头。



王维简介
唐朝 诗人王维的照片

王维(692年-761年),字摩诘,号摩诘居士,祖籍山西祁县,其父迁居于蒲州(今山西永济市),遂为河东人。盛唐山水田园派诗人、画家,号称“诗佛”。今存诗400余首,重要诗作有《相思》、《山居秋暝》等。与孟浩然合称“王孟”。王维早年诗作充满爱国热情,晚年笃信佛教,因此其晚期作品中融合佛法,充满禅意。
王维受母亲影响,精通佛学,其字“摩诘”,是取自佛教的《维摩诘经》。